Trẫm

Chương 69: Lão thân mật (1)

Chương 69: Lão thân mật (1)


Trương thị một mình tới từ đường Hoành Lâm, dọc theo đường đi bị người ta chỉ vào mặt mắng chửi.
Khi nàng tới từ đường, rất nhiều tộc nhân cũng nghe tin tìm đến, các loại thô tục rợp trời rợp đất ập tới.
Trương thị cười lạnh, cắt rách ngón tay, ở cổng từ đường viết thư bằng máu ——Thân ta trong sạch, lấy chết chứng minh!
“Nàng muốn làm gì?”
“Sẽ không thật sự là tìm chết chứ?”
“Người đàn bà này ương ngạnh quen rồi, ở từ đường khóc lóc om sòm cũng từng làm, ả sẽ nỡ đi chịu chết?”
“Cũng đúng.”
“Hôm nay lại tới từ đường, còn viết thư bằng máu chứng tỏ trong sạch, chỉ sợ muốn làm một tuồng kịch.”
“Hừ, mặt mũi Phí thị đều bị ả làm mất hết, ở từ đường diễn kịch ba ngày cũng không có ai tin ả!”
“...”
Trương thị lui ra vài bước, xoay người hướng tộc nhân cười lạnh, đột nhiên tăng tốc chạy gấp, lao về phía tường gạch bên cạnh từ đường.
Máu tươi phun trào, ngã xuống đất không dậy nữa.
Mọi người đều kinh hãi, nhao nhao tiến lên vây xem, nhưng lại chưa có ai đi mời thầy thuốc cứu giúp, đều sợ hãi tự dưng dính quan hệ với nàng.
Thư viện Hàm Châu, phòng sơn trưởng.
Trần thị lấy ra phong thư đó: “Mời ngài xem qua.”
Nội dung bức thư đại khái có ba điều:
Thứ nhất, Trương thị là trong sạch, không có việc thông dâm.
Thứ hai, sản nghiệp Phí Tùng Niên để lại, Trương thị đã sửa sang lại ra danh sách. Năm phần quyên cho thư viện làm tài sản trường học, ba phần giao cho Phí Nguyên Lộc xử trí, chỉ còn hai phần để lại cho con nàng.
Thứ ba, mời Phí Nguyên Lộc chủ trì công đạo, cũng bảo hộ con nàng trưởng thành.
Phí Nguyên Lộc đọc thư xong, kinh hãi nói: “Sao phải đến nỗi vậy, thím hồ đồ à, mau mau theo ta đi từ đường!”
Chờ Phí Nguyên Lộc chạy tới, Trương thị đã mất máu quá nhiều mà chết.
Phí Nguyên Lộc sai người thu liễm thi thể, cầm thư đi tìm tộc trưởng, tiếp theo tổ chức đại hội tộc lão.
Liên tục họp vài ngày, các tông chi khắc khẩu không ngớt.
Ngày nào đó, đột nhiên diễn tấu sáo và trống, thế là lại là muốn lập đền thờ cho Trương thị.
Tấm biển đền thờ, do Phùng tri huyện đích thân viết “Trinh tiết liệt nữ” .
Hai bên cột đá, là cử nhân dòng độc đinh Phí Ánh Hoàn viết câu đối.
Phí thị giữ được thanh danh, hơn nữa gia tộc còn có thêm một đền thờ liệt nữ.
Thư viện Hàm Châu nhận được lợi ích, Phí Tùng Niên lưu lại năm phần sản nghiệp, đều thành tài sản danh nghĩa thư viện.
Mấy tông chi chủ yếu, cũng đều được lợi ích, ba phần sản nghiệp đều có phân phối.
Phí Nguyên Giám sẽ không bị gia tộc đuổi đi, hơn nữa còn có thể giữ được hai phần gia sản, chỉ vì mẫu thân hắn lấy cái chết chứng minh trong sạch.
...
Dưới núi Hàm Châu, trong nhà cỏ tranh.
Tâm tình Triệu Hãn khó có thể bình tĩnh, hỏi: “Tiên sinh, chúng ta làm sai rồi sao? Thế mà tức chết một người, ép chết một người.”
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Bàng Xuân Lai hỏi lại.
Triệu Hãn cẩn thận suy tư: “Sai cùng đúng, không phải là mấu chốt sự tình, mà là chúng ta chỉ có thể làm như vậy, bởi vì chúng ta cũng là bị ép.”
Bàng Xuân Lai kinh ngạc than thở: “Ngươi trả lời vậy, quá mức ra ngoài vi sư dự kiến, đã nhảy ra khỏi ý niệm đúng sai. Kẻ làm việc lớn, nên như thế.” Sau đó, Bàng Xuân Lai lại báo cho, “Làm việc bất luận đúng sai, nhưng nhớ phải ôm tâm lý nhân nghĩa. Nếu không có nhân nghĩa đạo đức, trong lòng liền không có giới hạn, có gì khác tiểu nhân trục lợi đâu?”
“Học sinh ghi nhớ.” Triệu Hãn chắp tay nói.
Bàng Xuân Lai lại lắc đầu cảm khái: “Trương thị kia quen kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì, ta còn tưởng ả là người đàn bà chanh chua ngu muội. Lại không ngờ, ả có thể lấy cái chết tỏ rõ ý chí, còn mang hậu sự an bài thỏa đáng. Nhớ lấy, nhớ lấy, ở thế gian này, không thể khinh thường bất cứ một người nào. Đừng luôn cảm thấy mình thông minh, mang người ngoài đều coi là kẻ ngốc, khi đó ngươi liền cách cái chết không xa!”
Triệu Hãn đối với điều này cũng rất chấn động, cực kỳ tán đồng.
Một người đàn bà chanh chua, lại có thể lập ra loại di chúc đó.
Năm phần sản nghiệp quyên cho thư viện, lập tức chiếm cứ cao điểm đạo đức.
Ba phần sản nghiệp để cho Phí Nguyên Lộc phân phối, nháy mắt liền mang trung tâm mâu thuẫn, chuyển dời đến trên thân sơn trưởng thư viện Phí Nguyên Lộc.
Phí Nguyên Lộc ở cùng lúc trở thành kẻ được lợi, lập tức tiến hành buộc chặt với mẹ con Trương thị, còn hóa thân thành người giám hộ con nàng, hơn nữa không dám nhúng chàm hai phần gia sản còn lại.
Trương thị vừa chết, liền thành kỳ nhãn, ai cũng không thể đặt quân ở chỗ này.
Mưu kế kín đáo, quả quyết lấy hay bỏ, thủ đoạn phi phàm!
Ở trước khi đền thờ liệt nữ lập lên, Trần thị và Phí Nguyên Giám đều ở tạm thư viện.
Về phần trong nhà, Phí Nguyên Lộc đã phái người niêm phong cửa.
Sau khi miên man suy nghĩ nhiều ngày, Phí Nguyên Giám rốt cuộc tìm tới Trần thị, nhịn không được hỏi: “Bà thật sự là mẹ ruột tôi sao?”
Trần thị tay nâng tràng hạt, ba phải cái nào cũng được nói: “Đứa nhỏ ngốc, vô luận có đúng hay không, sau này đều chỉ có thể đúng, hai mẹ con chúng ta đều không có lựa chọn nào khác.”
Phí Nguyên Giám cân nhắc một lúc, thật sự không nghĩ ra, lại đổi cái góc độ hỏi: “Vậy... Mẹ ruột trước kia của ta, thật là mẹ ruột ta sao?”
“Nàng vì ngươi mà chết, vô luận phải cùng không phải, trong lòng ngươi đều phải nhận. Tri ân báo đáp, đạo lý này có hiểu không?” Trần thị vẫn không muốn nói rõ ràng.
Phí Nguyên Giám cũng sắp bị ép điên rồi, dứt khoát đưa ra vấn đề mấu chốt: “Vậy cha đẻ ta rốt cuộc là ai?”
Trần thị đứng dậy đi qua, khẽ xoa đỉnh đầu hắn, thấp giọng nói: “Nhớ kỹ, cha đẻ con là ai cũng không quan trọng. Quan trọng là, từ đầu đến cuối, con chỉ có thể có một người cha đẻ đó. Nếu sau này có ai tìm tới cửa, con không thể nhận, đuổi đi là được.”
Phí Nguyên Giám nháy mắt sắc mặt trắng bệch, lời này hắn cuối cùng có thể nghe hiểu, mình quả nhiên là một đứa con hoang!
Khó trách mẫu thân lưu lại di ngôn, cũng không oán hận kẻ bịa đặt, chỉ nói là bị tộc nhân ép chết, xác thực kẻ bịa đặt chó ngáp phải ruồi.
Trần thị đi thong thả trở lại chỗ ngồi, trong tay xoay lần tràng hạt, nhẹ nhàng nói: “Ngồi xuống nói chuyện.”
Phí Nguyên Giám ngoan ngoãn ngồi xuống, lần đầu tiên cẩn thận quan sát vị tiểu nương này.
Trần thị năm nay chỉ hơn ba mươi tuổi, quanh năm thanh đăng cổ phật, làn da có chút tái nhợt. Nàng cũng không tô son điểm phấn, thậm chí không đeo bất cứ vật trang sức nào, nhưng khuôn mặt trái xoan kia vẫn tỏ ra quyến rũ, một đôi mắt đen nhánh tựa như có thể thấy rõ lòng người.
Ánh mắt Trần thị quét đến, Phí Nguyên Giám vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào nàng, trong lòng sinh ra vài phần kính sợ.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất