Chương 97: Hồng du lạt tử
Tổng cộng bốn tiểu nhị trông cửa hàng, trong nháy mắt đều bị đè xuống, cả tòa tửu lâu đều bị tiếp thu.
Vừa mang sổ sách lấy ra, lại có mấy nhân viên tửu lâu tới, tất cả bị giữ ở nhã gian lầu hai, tách ra thẩm vấn tin tức bọn hắn biết.
Cửa sau tửu lâu lục tục có một số người đưa đồ ăn, đều bị mời vào trong tiệm nói chuyện khách sáo.
Có người đưa cá còn muốn chạy, bị Phí Trạch (Kiếm Đảm) nhanh chóng bắt về. Sau một phen tra hỏi, thì ra người nọ là cháu rể chưởng quầy, phụ trách thu hàng ở chỗ ngư dân, lại thống nhất vận chuyển tới bán cho tửu lâu.
Những người đưa đồ ăn khác, tình huống cũng không khác lắm, hoặc nhiều hoặc ít có quan hệ với tầng quản lý.
Triệu Hãn dẫn tiên sinh phòng thu chi đến, đang khẩn cấp kiểm tra sổ sách.
Phí Hỉ (đại chưởng quầy) nói với Triệu Hãn: “Giá nhập nguyên liệu nấu ăn có vấn đề, ít nhất cao hơn thị trường bình thường năm thành.”
Triệu Hãn nói: “Tách ra thẩm một đợt, tố giác lẫn nhau, các tiểu nhị bình thường kia, chỉ trộm vặt mà thôi. Mấy tên đầu bếp lợi hại nhất, cố ý mang cá tươi giết chết, hoặc là nói thịt đã hỏng rồi, buổi tối kết thúc công việc liền mang về nhà, lại bán giá thấp cho hàng xóm. Trộm hương liệu cũng dữ, đặc biệt hạt tiêu. Đúng rồi, có tên tiểu nhị khai, nhị chưởng quầy phụ trách gánh hát, ban nhạc, có điểm đáng ngờ với đám hát hí khúc.”
“Ca ca, đại chưởng quầy đó đến rồi!” Phí Trạch chạy tới bẩm báo.
“Bắt lấy!”
Đại chưởng quầy tửu lâu tên Phí Trung, vừa mới bước vào trong cửa hàng, đã hồ đồ bị bắt, nhất thời sợ tới mức hô to: “Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng!”
Tổng cộng ba chưởng quầy, lục tục bị bắt.
Triệu Hãn nói: “Hỉ thúc, ngươi là đại chưởng quầy phu nhân phái tới, kinh doanh tửu lâu đương nhiên là ngươi đến quản. Về phần ba người này, phải áp giải bọn họ đi gặp quan, nhân viên khác trong tiệm bắt thóp là được.”
“Cứ theo Hãn Nhi.” Phí Hỉ cười lấy lòng nói.
Triệu Hãn lại mang các đầu bếp đều gọi tới, một bếp trưởng, ba đồ đệ, còn có một đám giúp việc bếp núc.
Bếp trưởng tên Bành Chính Tường, thuộc loại làm thuê, đã một đống tuổi. Trừ phi có khách quý hào khách, hắn bình thường cũng không tự mình động thủ, chỉ để ba đồ đệ phụ trách nấu nướng.
Triệu Hãn nắm lên một vốc hạt tiêu khô, cười nói: “Ớt này dùng rất nhanh nhỉ, khách nhân thích ăn cay rất nhiều sao?”
“Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng!” Bành Chính Tường vội vàng quỳ xuống dập đầu.
Triệu Hãn cũng không nhắc tội danh của hắn, chỉ hỏi: “Bản địa Duyên Sơn có thể có gieo trồng ớt?”
Bành Chính Tường trả lời: “Ớt phần nhiều từ Chiết Giang vận chuyển đến, vài năm nay bản địa cũng trồng, nhưng không phải quá nhiều.”
Văn tự đơn giản ghi lại về hạt tiêu, sớm nhất xuất hiện ở năm Vạn Lịch thứ mười chín.
Mà văn tự miêu tả chi tiết hạt tiêu, bao gồm nở hoa màu gì, sớm nhất xuất hiện ở năm Thiên Khải thứ nhất.
Nói cách khác, ít nhất ở hơn ba mươi năm trước, hạt tiêu đã truyền vào Đại Minh. Hơn nữa, thời gian thật sự truyền vào, khẳng định còn sớm hơn rất nhiều, ba mươi năm trước được văn nhân lần đầu ghi lại mà thôi.
Tuyến đường hạt tiêu lúc đầu truyền bá có hai cái, một cái bắt nguồn từ Chiết Giang, một cái bắt nguồn từ Liêu Đông.
Huyện Duyên Sơn giáp Chiết Giang, thời gian tiếp xúc hạt tiêu sớm hơn xa so với Hồ Quảng, Tứ Xuyên, Quý Châu.
“Mang hương liệu lấy hết ra.” Triệu Hãn nói.
“A?” Bành Chính Tường chưa nghe hiểu.
Triệu Hãn hỏi: “Ngươi là thảo luận bản thân kiếm chác bao nhiêu tiền, hay là muốn luận bàn tay nghề làm bếp với ta?”
Bành Chính Tường lập tức hô to: “Mang hương liệu cầm hết đến!”
Phòng bếp nhất thời gà bay chó sủa, mỗi người vừa sợ hãi vừa tò mò.
Triệu Hãn nắm lên lá nguyệt quế ngửi ngửi, cười nói: “Món đồ chơi này vốn sản xuất ở Địa Trung Hải, Đại Minh thế mà cũng có, giá đắm lắm sao?”
Bành Chính Tường thật cẩn thận trả lời: “Trước kia rất đắt, mấy năm nay không đắt thế nữa, rất nhiều nơi đều có trồng cây quế thơm.”
Triệu Hãn chỉ vào một chén hạt tiêu khô, ra lệnh: “Giã nát!”
Bành Chính Tường vội vàng phân phó đồ đệ: “Giã nát.”
Triệu Hãn trừng mắt: “Nếu không muốn học, ngươi liền đi ra ngoài đi.”
Bành Chính Tường ngẩn người, hắn đã hơn năm mươi tuổi, thực chưa từng nghĩ học làm bếp tiếp, cũng không tin Triệu Hãn có tay nghề làm bếp gì. Nhưng bị người ta bắt thóp, không học cũng không được, chỉ có thể tự mình động thủ giã hạt tiêu.
Triệu Hãn lại bảo người ta chuẩn bị hương liệu gia vị khác.
Tất cả đâu vào đấy, hắn phân phó: “Đun dầu cải.”
Một bếp trưởng, ba đầu bếp, một đám giúp việc bếp núc, giờ phút này quên sợ hãi, đều tiến lên vây xem.
Chỉ thấy Triệu Hãn buông tay thử nhiệt độ dầu, đột nhiên bưng nồi mang dầu nóng rót vào.
“Xèo!”
Liên tục hai bát dầu đổ xuống, theo Triệu Hãn dùng đũa quấy, mùi thơm mãnh liệt xông vào mũi.
Bành Chính Tường hít sâu một ngụm, vẻ mặt say mê, nhịn không được muốn nếm thử.
Nuốt nuốt nước miếng, Bành Chính Tường hỏi: “Đây là...”
“Dầu cay.” Triệu Hãn mỉm cười nói, “Đáng tiếc, ủ tương đậu cà vỏ cần thời gian, cũng không biết quần thể vi sinh vật không khí Duyên Sơn thích hợp hay không. Ừm, chủ yếu nhất, vẫn là ta không rõ trình tự cụ thể làm việc.”
Đồ ăn Giang Tây chủng loại rất nhiều, đặc biệt đồ ăn thuộc về Duyên Sơn tương đối khẩu vị nặng, hơn nữa bởi vì thương mại phồn vinh, hấp thu lượng lớn đặc thù hệ thống món ăn khác.
Nói về đồ ăn Duyên Sơn cuối đời Minh, thân sĩ thượng lưu thương nhân, ăn tương đối thanh đạm, nhưng cũng chỉnh thể thiên hướng khẩu vị nặng. Người buôn bán nhỏ hạ tầng, quả thực càng khẩu vị nặng càng tốt, ăn vặt ngoài đường đã sớm đủ loại.
Triệu Hãn thuộc loại con đường hoang dã, tương đối quen thuộc đối với món cay Tứ Xuyên, vừa lúc phù hợp khẩu vị nơi đây.
Đáng tiếc, linh hồn món cay Tứ Xuyên “đậu cà vỏ Bì huyện”, lúc này còn chưa được phát minh ra.
Món cay Tứ Xuyên đời Minh, cùng món cay Tứ Xuyên đời sau, hoàn toàn không dính dáng gì cả.
Tứ Xuyên lưu hành canh hạt tiêu cay, ngươi dám tin không?
Căn cứ văn nhân đời Minh ghi lại, canh hồ tiêu cay cũng từng là món ngon Tứ Xuyên, cách làm đại khái giống với phương Bắc, chỉ là sửa dùng bột gạo để thêm bột vào canh.
Nếu Triệu Hãn sớm thống nhất Trung Quốc, người Tứ Xuyên không chết nhiều như vậy, không có Hồ Quảng bổ sung Tứ Xuyên, chỉ sợ thời không này rất khó sinh ra “món cay Tứ Xuyên”.
“Có mễ tuyến* không?” Triệu Hãn hỏi.
* Bún Vân Nam, là một loại bún có nguồn gốc từ tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Nó được làm từ gạo tẻ thông thường, và thường được bán ở dạng tươi chứ không phải dạng khô.
“Có.” Bành Chính Tường không cần gọi đồ đệ nữa, mà là tự mình mang mễ tuyến bưng tới.
Mễ tuyến, Tùy triều gọi là “sán”, Tống triều gọi là “mễ lãm” . hai triều Minh Thanh, cách viết văn bản là “mễ lạn”, dân gian đã tục xưng “mễ tuyến” .