Chương 196 - Có Biến Hóa
Sau khi sắp xếp khu Tai Hại xong, Ôn Văn tới khu Tai Họa,
Lúc này khu Tai Họa đã được quét dọn sạch sẽ.
Họa Tốt Số Một mặt thẹo đã mất đi tên họ của mình đeo một cái mặt nạ tái nhợt kỳ quái ở trên mặt, cẩn thận làm việc trong khu phòng giam, không dám có chút chậm trễ nào.
Hồ Ấu Lăng dựa vào chắn song mỉm cười nhìn Họa Tốt Số Một làm việc, mỗi khi Họa Tốt Số Một di chuyển tới, Hồ Ấu Lăng sẽ ném qua một ánh mắt quyến rũ, có khi thì thả ra một nụ hôn gió.
Chỉ trong phút chốc đã làm người ta say đắm, diện mạo và dáng vẻ của Hồ Ấu Lăng nếu nói khuynh quốc khuynh thành thì có phần phóng đại, nhưng so với mấy người được tôn xưng là mỹ nữ mấy nghìn năm ở khu Anh Đào thì xinh đẹp hơn nhiều.
Nhưng Họa Tốt Số Một chỉ run rẩy một chút rồi quay đầu đi, cố gắng không nhìn tới Hồ Ấu Lăng.
Hiện giờ mỗi khi Họa Tốt Số Một nghĩ tới Hồ Ấu Lăng thì cặp đùi lặp tức run run, đừng nói chi tới chuyện có ý nghĩ gì gì đó.
Đoạn hồn ức màu phấn hồng kia, đối với Họa Tốt Số Một mà nói là kinh khủng tới khó tả.
Quái vật khu Tai Họa cũng chỉ là số ban đầu, mới tăng thêm một con quái vật chính là con thỏ yêu chỉ biết bán manh kia.
Thỏ yêu dựa vào chắn song phòng giam, tay cầm chắn song, đáng thương nhìn Ôn Văn, trông nó tiều tụy rất nhiều, da lông trên tai cũng có chút hỗn loạn.
"Hu hu hu, ở đây đáng sợ quá đi, có thể thả tôi đi không?"
Ôn Văn đương nhiên sẽ không bị dáng vẻ của thỏ yêu mê hoặc, chỉ cần có cơ hội, vật nhỏ này sẽ không chút do dự ăn thịt người!
Vì thế Ôn Văn mỉm cười: "Đừng khóc, ngoan, chú cho con ăn, muốn ăn cái gì cứ nói với chú."
Ánh mắt thỏ yêu sáng long lanh, lộ ra biểu cảm chờ mong: "Tôi muốn ăn thịt!"
"Được."
Ôn Văn đáp ứng, sau đó nhét một củ cà rốt đã rửa sạch vào miệng thỏ yêu.
"? ? ?"
Trên đầu thỏ yêu đầy dấu chấm hỏi, không phải đã đáp ứng sẽ cho ăn thịt à, sao lại là cà rốt chứ?
Ôn Văn thực hùng hồn nói: "Ăn thịt cái gì chứ, thỏ thì phải ăn cà rốt, sau này cô phải ăn chay."
Thỏ yêu há mồm nhưng không dám phản kháng Ôn Văn, đôi tai dựng thẳng, oan ức rôm rốp nhai cà rốt, hai bên má phình lên, khó khăn nuốt xuống.
"Đừng có làm ra vẻ mặt đó, cứ như tôi bắt nạt cô vậy... được rồi, đúng là tôi đang bắt nạt cô."
"Nhưng tôi đã giúp cô rửa sạch cà rốt rồi, vậy là tốt lắm rồi lắm, lần sau tôi sẽ trực tiếp đút củ dính bùn."
Chuyện bắt nạt thú con đáng thương làm tâm lý biến thái của Ôn Văn được thỏa mãn rất lớn.
Dù sao thì con thỏ yêu này cũng không phải người lương thiện gì, anh không cần phải có cảm giác có lỗi.
Tiếp đó, Ôn Văn đi tới cửa phòng giam Hồ Ấu Lăng, mở video về mấy cuộc thi thể hình, dùng bút màu đen vẽ hai chấm nhỏ trên lớp vỏ cứng ở ngực của thực hủ yêu...
Nói chung là đùa giỡn nhóm quái vật ở khu Tai Họa một phen, làm chúng giận mà không dám nói gì.
Cuối cùng anh giao phó nhiệm vụ liên quan tới kế hoạch 'Quái Vật Học Tập', làm chúng kêu khổ thấu trời.
Nếu không phải bởi vì hiện giờ không đủ nhân viên để dùng, Ôn Văn thập chí còn muốn cách một đoạn thời gian, kiểm tra đánh giá tiến độ học tập của chúng, thẳng đến khi chúng biến thành quái vật hữu dụng với thế giới.
Để chúng học tập là tốt cho chúng chứ không phải là thú vui quái ác của Ôn Văn đâu.
Lăn qua lộn lại xong, Ôn Văn rời khỏi trạm thu nhận, ngồi trên chiếc ghế nắm ở ban công nhà mình, xem một quyển nhật ký cũ kỹ.
"Từ con nghiệt long ở núi Tề Linh, vị nhân viên thu nhận này là một cao thủ kiếm đạo, có lẽ có thể nói là bậc thầy kiếm pháp, vì thế những bức vẽ ở phía sau quyển nhật ký này có lẽ chính là kiếm pháp.
Ôn Văn nghiên cứu đám người diêm kia, phát hiện trên người chúng, ngoại trừ động tác vung kiếm thì trên người nó còn có đường cong không rõ ý nghĩa.
Vị tiền bối kia không viết rõ đường cong này có ý nghĩa gì, vẽ nghệch ngoạc trông xấu tới mức không giống bức tranh, nói là tâm hồn họa sĩ đã rất coi trọng hắn rồi.
Mà thứ 'bí tịch' ảo ảo thật thật này so với mấy thứ Như Lai Thần Chưởng bịp trẻ con ven đường quả thực trông giống 'bí tịch' hơn một chút.
"Không quản thế nào cũng phải thử xem."
Trong nhật ký dùng kiếm dài, mà Ôn Văn chỉ có dao găm, bởi vì kiếm dài là vũ khí được kiểm soát nên trước giờ Ôn Văn vẫn luôn dùng dao găm, sau khi trở thành người siêu năng thì lại càng quen dùng dao găm hơn.
Anh cầm lấy con dao găm cổ lóe ra tia sáng sắc bén, dựa theo tư thế trong hình mà chém một nhát vào không khí.
Lực vung mạnh tới mức đủ để chặt đứt xương trâu, nhưng Ôn Văn lại thất vọng lắc đầu.
"Là tư thế của mình không đúng hay sao nhỉ? Không cảm thấy có chút biến đổi nào, thử thêm vài lần xem."
Tiếp đó Ôn Văn dựa vào tư thế đó luyện hơn trăm lần, có thể làm ra động tác hoàn toàn chuẩn xác nhưng vẫn không cảm nhận được chút thay đổi nào.
"Không đúng, không phải vấn đề tư thế, là mình thiếu đi thứ gì đó."
Kinh nghiệm dùng dao găm chém người của Ôn Văn rất phong phú, có cảm giác rõ ràng, chỉ cần chém ra thì có thể biết một nhát này có thể tạo ra tác dụng gì.
Tuy anh chưa từng luyện kiếm pháp nhưng tốt xấu gì cũng là người siêu năng, xét về phương diện nắm giữ sức mạnh, bậc thầy kiếm pháp bình thường căn bản không thể nào so với anh.
Vì thế chỉ luyện một chốc, Ôn Văn đã biết cho dù mình có luyện tiếp thì cũng không có tác dụng gì.
Có lẽ giống như trong tiểu thuyết, cứ ba ngày đông rét lạnh ba ngày hè oi bức, luyện suốt mười năm tám năm thì tích lũy đủ, nhưng Ôn Văn không muốn như thế.
Ôn Văn gãi cằm nói: "Then chốt có lẽ chính là đường cong trong hình, nếu chỉ là tư thế thì không quản là dạng động tác gì cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn tới uy lực.
"Những đường cong này có khi nào là kinh mạch trong truyền thuyết không nhỉ, hay là lúc vung kiếm thì vận chuyển năng lượng theo đường này?"
Tiếp đó Ôn Văn thử chuyển động huyết năng của quỷ hút máu, để nó vận chuyện theo quỹ tích kia rồi một lần nữa vung dao găm.
Trên dao găm xuất hiện một tầng ánh sáng màu máu nhàn nhạt, một dao chém ra, uy lực so với trước đó mạnh mẽ hơn không ít.
Nhưng Ôn Văn vẫn còn bất mãn: "Ánh sáng đỏ chính là huyết năng bám trên lưỡi dao, không cần luyện loại kiếm pháp này thì mình cũng có thể làm được chuyện này."
"Nếu đây là kiếm pháp thì không phải ai có trụ cột mạnh thì kiếm pháp sẽ càng mạnh à, thứ mình muốn là kỹ xảo chiến đấu có thể gia tăng năng lực vượt trội!"
Tiếp đó Ôn Văn thử hết tất cả năng lượng quái vật mà mình sở hữu một lần, nhưng phát hiện không có loại nào có hiệu quả rõ ràng.
"Thứ này không phải là tên kia vẽ chơi chứ? Đúng là lãng phí thời gian."
Chính mình giống như kẻ ngu chăm chú luyện tập theo thứ không đầu không đuôi này cả nửa ngày, Ôn Văn buồn bực cào tóc.
Đột nhiên trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ: "Hoặc là phương pháp này chỉ có con người mới có thể luyện được, hoặc là vì ỷ vào thể chất quái vật mà mình đã không chú ý tới thứ gì đó."
Nghĩ vậy, Ôn Văn tắt hết toàn bộ thể chất của mình, trở về trạng thái một người bình thường.
Tuy người bình thường này một quyền có thể đấm vỡ một tảng đá lớn, có thể vặn gãy thanh thép, nhưng quả thực là một người bình thường không có siêu năng lực.
Ôn Văn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, dựa theo ký ức cơ thể đã luyện tập rất nhiều lần, thực tự nhiên chém ra một dao.
Dao găm lóe tia sáng sắc bén tựa hồ xé rách không khí, phát ra tiếng xé gió dữ dội.
Nhưng uy lực chỉ là thứ yếu, lần này dao găm của Ôn Văn vung rất thuận tay, thuận tay một cách kỳ quái!
"Có thay đổi rồi!"