Trạm Thu Nhận Tai Ách

Chương 197 - Kiếm Pháp Có Chút Thành Tựu

Chương 197 - Kiếm Pháp Có Chút Thành Tựu


Sau khi không sử dụng thể chất quái vật, thể lực của Ôn Văn suy giảm rất lớn, nhưng lực nắm giữ chính mình lại đạt tới mức cao nhất.
Hiện giờ anh có thể cảm nhận được mỗi phần cơ thể mình biến đổi rất nhỏ, vì thế tay kia khẽ động, anh đã cảm nhận được thay đổi, cảm giác hoàn toàn khác với khi nãy.
"Khi nãy chưa phải là đầy đủ nhất, mình cảm thấy nó còn có thể biến hóa nữa."
Ôn Văn một lần nữa nhắm mắt lại, bình tâm tĩnh khí, điều chỉnh trạng thái cơ thể về điều kiện tốt nhất.
Trái tim từng được năng lượng màu máu kia cải tạo nảy lên chậm rãi nhưng có lực, thời gian dần trôi qua, một luồng sức mạnh của chính bản thân Ôn Văn từ trung tâm trái tim chảy ra, di chuyển tới các phần cơ thể.
Sau đó sức mạnh này hóa thành luồng khí, theo nơi miêu tả đường cong tạo thành một vòng tuần hoàn kỳ diệu.
Tuy đã nhắm mắt nhưng Ôn Văn tựa hồ nhìn thấy trong không khí xuất hiện một sợi tơ cực nhỏ, theo sợi tơ đó, dao găm một lần nữa chém ra.
Xoạt!
Một luồng năng lượng hình cung từ dao găm phóng ra, sau đó chậm rãi tiêu tan trong không khí.
Ôn Văn mở mắt ra, nhìn lại tư thế của mình, tuy chỉ là sợi tơ bị cắt đứt, không cố ý vung dao theo tư thế nhưng nó lại hoàn toàn ăn khớp với hình ảnh trong quá khứ.
"Được rồi! Mình đã bắn ra kiếm khí rồi! Ể... dùng dao găm bắn ra thì phải gọi là dao khí...."
Ôn Văn mỉm cười, biểu cảm trên gương mặt rất thỏa mãn, bắt được quái vật có được năng lực mới mang tới cảm giác thành tựu, nhưng nó căn bản không sảng khoái bằng tự gia tăng năng lực bản thân.
"Quả nhiên, mấu chốt đột phá là những đường cong kia, bí mật thật sự chính là đường cong kia đại diện cho quỹ tích vận hành của năng lượng, về phần tư thế vung kiếm này nọ kia chẳng qua chỉ là chút râu ria không đáng kể mà thôi."
Bỗng nhiên, một trận gió nhẹ thổi qua, cây xương rồng đặt trên ban công nhà kế bên lạch cạch một tiếng rớt xuống, nụ cười trên mặt Ôn Văn cũng đông cứng lại.
Ôn Văn chỉ sửng sốt một chốc, sau đó sắc mặt bình thường quay trở về nhà, từ trong trạm thu nhận xách ra một cái chân heo, ném qua ban công nhà bên.
Cái chân heo này coi như bồi thường đi, chuyện còn lại, Ôn Văn không quản được.
Sau đó Ôn Văn không tiếp tục luyện tập trên ban công nữa mà quay trở vào trong trạm thu nhận.
Anh biết, chặt hoa chặt cỏ chỉ là hiệu quả thấp nhất của kiếm pháp này, bởi vì anh chỉ dựa theo quỹ tích kia vụng về mô phỏng theo.
Nhưng nếu nắm giữ được tất cả tư thế ghi trong đó, thậm chí đột phá được hạn chế trong nhật ký, nói không chừng có một ngày nào đó Ôn Văn có thể chém ra kiếm khí có thể cắt đứt cả một con sông lớn!
"Có điều, mình chỉ mới luyện tập nửa ngày đã có thể bắn ra kiếm khí, này cũng quá đơn giản rồi, vậy kiếm khách thời xưa đáng sợ cỡ nào chứ?
Nhưng Ôn Văn không biết, thật ra chỉ luyện một ngày đã luyện ra kiếm khí như anh, nếu là thời xưa thì chắc chắn chính là thiên tài trăm nghìn năm khó gặp.
Nhưng tốc độ luyện tập của anh cao như vậy cũng không phải vì anh là thiên tài, mà vì năng lực trụ cột của anh thật sự quá cao.
Kiếm khách bình thường, cho dù luyện cả đời, một kiếm chém ra cũng không bằng một dao vung tiện tay của Ôn Văn, tố chất cơ thể của anh sớm đã thoát khỏi phạm trù nhân loại rồi.
Hơn nữa trái tim không ngừng cung cấp năng lượng cần thiết để phóng ra kiếm khí, đây là yêu cầu quá xa vời đối với kiếm khách bình thường.
Cuối cùng là phần kiếm phổ trên nhật ký, mặc dù quá ư là sơ sài nhưng kỳ thực cũng là bí tịch kiếm pháp hàng đầu, uy lực không như bình thường.
Trước đây vị nhân viên thu nhân kia lại chỉ nhờ vào kiếm pháp đã có thể chiến đấu với con rồng kia!
Con đường kiếm pháp từ xưa tới nay, từ thời viễn cổ tới thế giới quái vật, giờ đã bắt đầu xâm lấn hiện thực rồi.
Mà khi đó số lượng người siêu năng rất ít ỏi, một số trở thành chó săn của quái vật, số khác xem mình là thần linh mà làm mưa làm gió.
Vì thế để đối chiến với quái vật mạnh mẽ, kiếm pháp giống như một phương thức rèn luyện, ứng dụng mà sinh ra.
Trải qua năm tháng trui rèn mài giũa, người bình thường cũng có thể có được năng lực của người siêu năng cấp thấp.
Nhưng võ đạo lại yêu cầu thiên phú quá khắc khe, giới hạn tối đa cũng không xa, độ thực dụng kém xa siêu năng lực, vì thế đã dần dần biết mất trong dòng lịch sử, không còn ai quan tâm.
Chỉ có người không thiếu siêu năng lực lại một lòng một dạ muốn gia tăng năng lực của bản thân như Ôn Văn mới hứng thú với thứ này.
Tiếp đó anh lại luyện tập suốt cả ngày, gia tăng lại càng rõ ràng hơn.
Hiện giờ, khi đang sử dụng thể chất quái vật anh cũng có thể sử dụng kiếm pháp, đồng thời có thể để năng lượng của quái vật kèm vào kiếm khí, để uy lực của nó lại càng tăng hơn.
Thật ra, thể chất quái vật cũng không hề ảnh hưởng tới chuyện phát huy kiếm pháp, nhưng bởi vì sự tồn tại của sức mạnh quái vật quá mạnh mẽ nên Ôn Văn đã không thể chú ý tới sức mạnh của mình, vì thế lúc đầu luyện tập mới cảm thấy không có hiệu quả.
Hiện giờ uy lực của kiếm khí vẫn không đáng là bao, nhưng kiếm pháp đã được nâng cao, cũng làm năng lực cận chiến của Ôn Văn gia tăng không ít.
Chỉ cần chăm chỉ luyện tập, sớm muộn gì cũng có ngày kiếm pháp trở thành phương thức chiến đấu chủ yếu của Ôn Văn.
Cứ luyện tập mãi cũng có chút mệt lử, Ôn Văn rời khỏi trạm thu nhận, xuất hiện trong phòng tắm, xem thời gian một chút thì quyết định tới hiệp hội báo danh.
Sau khi đậu xe xong, Ôn Văn trước tiên tới căn tin, chọn một đùi cừu nướng, một phần thịt kho tàu, một con tôm hùm lớn...
Sau đó ngồi bên cạnh một người phụ nữ trẻ tuổi mặc đồ tây trùm khăn đội đầu để chờ thức ăn.
Người phụ nữ này vóc người rất tốt, bộ ngực đầy đặn gần như sắp bung mấy chiếc nút áo, nhưng vòng eo lại cực kỳ nhỏ gọn, trên mặt đeo kính gọng đen, gương mặt dịu dàng xinh đẹp.
"Kỳ quái, trước kia ở trong hiệp hội chưa từng thấy qua người này."
Chỗ mà Ôn Văn ngồi bình thường đều là vị trí của nhóm thợ săn, nhân viên hỗ trợ thường sẽ không ngồi ở đây.
Đây không phải phân chia đãi ngộ, chỉ là thói quen của mọi người mà thôi.
Mà trên người người phụ nữ này lại không hề có chút hơi thở của sức mạnh siêu nhiên, hơn nữa cũng không giống nhân viên hỗ trợ.
Trí nhớ của Ôn Văn rất tốt, người trong hiệp hội anh đều đã gặp ít nhất một lần.
Đã gặp một lần thì anh sẽ có ấn tượng, nhưng người này thì anh chưa gặp lần nào.
Đánh giá đối phương nửa ngày, thẳng đến khi cô ta nhíu mày, Ôn Văn mới thu hồi ánh mắt, không phải vì cảm thấy như vậy là không lễ phép, mà là món ăn anh gọi đã được bưng lên.
Chỉ một chốc sau, trên bàn đã bày đầy thức ăn đủ sắc hương vị, làm người ta nhịn không được chảy nước miếng.
Rèn luyện cả một ngày làm Ôn Văn rất đói khát, mà bây giờ có thể ăn thì đương nhiên phải ăn rồi.
Năng lực tiêu hóa của người siêu năng không phải người thường có thể so sánh, một lần có thể ăn lượng cơm của mấy người mà không hề béo lên.
Nếu kẻ tham ăn có được thể chất này thì sẽ rất hạnh phúc.
Nói tiếp thì động lực lớn nhất làm Ôn Văn ngày ngày chạy tới Hiệp Hội Thợ Săn quẹt thẻ báo danh chính vì tới ăn cơm.
Đầu bếp của phòng ăn hiệp hội đã từng là đầu bếp nổi tiếng, sau đó bị cuốn vào một sự kiện siêu nhiên nên không thể quay trở lại cuộc sống ban đầu nữa.
Thật ra thì nhân viên lựa chọn làm việc ở hiệp hội Phù Dung Hà, có rất nhiều người nằm trong tình huống này.
Đều là người đáng thương mà thôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất