Trạm Thu Nhận Tai Ách

Chương 208 - Trịnh Phong Thật Giả

Chương 208 - Trịnh Phong Thật Giả


Không phải Trịnh Phong đang đứng ở đây à, sao lại có điện thoại của cậu gọi tới?
Sau khi hoảng sợ một hồi, Lý Đại Trang tự an ủi mình: "Nhìn dáng vẻ của cậu thì chắc nửa đường đã làm rơi điện thoại mất rồi, có lẽ có người nhặt được nên gọi tới."
Lý Đại Trang nói với Trịnh Phong: "Cậu chờ chút đã nhé, con nghe điện thoại đã."
Thực quái lạ là Trịnh Phong rõ ràng đang điên điên khùng khùng nhưng lại không ngăn cản Lý Đại Trang nghe máy, ngược lại chỉ an tĩnh quan sát, trong đáy mắt lộ ra ý cười lạnh.
"Đại Trang à, bóp tiền của con rớt trong nhà cậu này, con quay lại lấy đi."
Trong điện thoại truyền tới giọng nói quen thuộc, nghe thấy âm thanh này, trong lòng Lý Đại Trang cảm thấy rét lạnh tới thấu xương.
Âm thanh đó, chính là giọng nói của cậu mình.
Nhưng nếu người nói chuyện ôn hòa trong điện thoại chính là cậu của mình, vậy người trước mặt là ai đây?
Nếu người trước mặt là Trịnh Phong thật, vậy người bên kia đầu dây, là ai?
"Không, không cần đâu ạ, trước tiên cứ để ở nhà cậu đi ạ, dù sao cũng không có gì quan trọng ạ."
Lúc nói chuyện hàm răng của Lý Đại Trang cứ va lộp cộp vào nhau, thật sự có chút không thể khống chế được tâm tình của mình.
Bên kia đầu dây, Trịnh Phong nhiệt tình nói: "Tiền của con ở trong bóp cả này, còn chìa khóa nhà nữa, muộn thế này rồi con làm sao về nhà được, con đang ở đâu đó, để cậu qua đưa con về."
Lý Đại Trang cứng ngắc từ chối: "Thật sự không cần đâu cậu, con..."
"Ngoan, nghe lời, bây giờ cậu tới tìm con, con cứ ở trên đường chờ cậu."
Nói xong, Trịnh Phong ở bên kia đầu dây đã cúp máy, không để Lý Đại Trang có cơ hội từ chối.
Lý Đại Trang để điện thoại xuống, Trịnh Phong vội vàng hất điện thoại của cậu rớt xuống đất, sau đó túm cổ tay cậu, kéo cậu chạy như điên.
"Sao rồi, bây giờ con hiểu tình huống rồi đúng không, có một thứ đang giả thành dáng vẻ của cậu, mà bình thường không quản cậu làm gì cũng không ai chú ý tới cậu, ngoại trừ con."
"Nhưng mà, sao chúng ta phải chạy vậy chứ?"
Cổ tay Lý Đại Trang bị túm có chút đau nhức, đồng thời cũng đang tiếc nuối điện thoại của mình, yếu còn điện thoại thì cậu có thể gọi điện báo cảnh sát.
"Con biết, một người chú ý tới cậu trước con là ai không?"
"Là ai?" Lý Đại Trang thở hổn hển hỏi.
Trịnh Phong trầm giọng nói: "Là mợ của con, lúc cô ấy phát hiện dị thường thì ngay ngày hôm sau đã bị thứ đó hại chết, cậu không thể để con cũng bị như mợ con."
Mợ đã chết rồi sao?
Không phải mợ đã về nhà mẹ đẻ à?
Lý Đại Trang giật mình, không chống cự bị Trịnh Phong kéo đi một đoạn đường.
Nhưng chạy một hồi, Lý Đại Trang phát hiện có chút không đúng, sao xung quanh ánh đèn lại ngày càng ít, ngày càng hẻo lánh vậy?
Hơn nữa, trong quá trình chạy, Lý Đại Trang không thể nhìn thấy mặt của Trịnh Phong!
Cậu trong điện thoại có lẽ có vấn đề, nhưng còn người cậu này thì sao, thật sự không có vấn đề sao?
Vì thế Lý Đại Trang bước nhanh hai bước tới trước mặt Trịnh Phong, nhìn thấy mặt Trịnh Phong thì trái tim suýt chút nữa đã ngừng đập.
Hắn đang nhe răng cười!
Lúc này Lý Đại Trang nhớ tới trước đây Trịnh Phong chính là dùng vẻ mặt này cắn chết một con chuột đang sống sờ sờ!
Lý Đại Trang cố gắng giãy tay ra nhưng không biết là sức của Trịnh Phong đặc biệt lớn hay Lý Đại Trang chạy mệt mà không thể nào giật được cái tay này ra.
Cái tay kia giống như một cái kềm kẹp chặt, không quản Lý Đại Trang cố gắng thế nào cũng không thể lay động được xíu xiu nào.
"Cậu, cậu túm tay con đau quá, buông ra đi." Lý Đại Trang cầu xin nói.
Trịnh Phong đáp lại: "Không được, buông ra thì thứ kia sẽ đuổi tới mất."
Tiếp đó không quản Lý Đại Trang nói thế nào, Trịnh Phong cũng không chịu buông tay, đồng thời cũng không chịu trả lời vấn đề của Lý Đại Trang, chỉ cắm đầu kéo Lý Đại Trang chạy tới trước.
Cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng 'thứ kia' còn chưa đuổi tới thì Lý Đại Trang đã xong đời trước rồi.
Vì thế Lý Đại Trang hung ác trực tiếp cắn vào tay Trịnh Phong, làm Trịnh Phong buông lỏng tay rồi lật đật chạy ngược trở lại.
Hiện giờ, cả hai người cậu này đều không thể tin tưởng, ở một mình mới là an toàn nhất.
Trịnh Phong quát một tiếng, lại một lần nữa đuổi theo Lý Đại Trang.
Chạy một đoạn đường, thể lực của Lý Đại Trang đã sắp chống đỡ không nổi nữa chạy ra khỏi con hẻm, chỉ một chút nữa thôi là sẽ tới được đoạn đường có nhiều người qua lại, ở phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cản bước Lý Đại Trang.
"Con chạy chi dữ vậy, cậu tới đưa bóp tiền cho con này."
Người này quần áo gọn gàng không dính một hạt bụi, trên mặt lộ ra ý cười, chính là Trịnh Phong nói muốn tới trả bóp trước đó.
"Đại Trang, đừng tới gần nó, nó chính là quái vật!" Ở phía sau, Trịnh Phong có chút tiều tụy lại điên cuồng gào to.
Trịnh Phong gọn gàng sạch sẽ tựa hồ không nghe thấy lời nói của Trịnh Phong điên cuồng, mỉm cười nói: "Đại Trang, sao con làm như nhìn thấy quỷ vậy, lớn thế rồi mà sao lá gan bé xíu thế kia."
Lý Đại Trang chỉ về phía Trịnh Phong, vẻ mặt vặn vẹo nói: "Bên đó, bên đó... có một người giống y như cậu vậy, cậu không thấy à?"
Trịnh Phong gọn gàng chăm chú nhìn một chốc, nhưng giống như không thấy được gì cả, hắn khó hiểu nói với Lý Đại Trang: "Ở đây chỉ có hai chúng ta thôi, có ai trông giống cậu đâu chứ, con còn đòi tìm bác sĩ tâm lý cho cậu, con mới là người có vấn đề ấy."
Chỉ có hai người...
Lý Đại Trang ôm đầu, hiện giờ cậu muốn chết tới nơi rồi, nước mắt giàn giụa.
Hiện giờ cậu đã không thể phân rõ được ai là thật, ai là giả nữa rồi.
Nhưng Lý Đại Trang nhất định phải chọn, nếu chọn sai thì phải trả một cái giá thật lớn.
Cuối cùng Lý Đại Trang chọn đi tới chỗ Trịnh Phong gọn gàng, bởi vì Trịnh Phong tiều tụy đã mang tới cho cậu cảm giác quá đáng sợ.
Đồng thời, hiện giờ Lý Đại Trang bắt đầu nghi ngờ là liệu Trịnh Phong tiều tụy kia có thật sự tồn tại hay là mình tự tưởng tượng ra, có khả năng là tâm lý của cậu đã xảy ra vấn đề.
Sau trận hỏa hoạn lớn ở khu vui chơi Phù Dung Hà, Lý Đại Trang cứ cảm thấy trí nhớ của mình có chút kỳ quái, trong đầu cứ luôn xuất hiện những hình ảnh kỳ lạ, có lẽ chính vì thế nên cậu mới nghĩ rằng cậu mình xảy ra vấn đề.
Càng nghĩ Lý Đại Trang lại càng thả lỏng, cho dù mình điên thật thì sao chứ, ít nhất cũng không cần phải đối mặt với hai người cậu....
Trịnh Phong gọn gàng lộ ra nụ cười tươi rói, chờ Lý Đại Trang tới gần hắn sẽ cho cậu nhóc một bất ngờ.
Nhưng ngay lúc này, Lý Đại Trang chợt nhớ ra khi mình đối mặt với người cậu điên, mình có bình tĩnh như Trịnh Phong gọn gàng không?
Tuyệt đối không!
Với lại, cậu bị Trịnh Phong tiều tụy kéo đi xa như vậy, Trịnh Phong gọn gàng sao lại biết mình ở đâu, lại còn kịp lúc chạy tới?
Trịnh Phong tiều tụy có vấn đề hay không, Lý Đại Trang không rõ, nhưng Trịnh Phong gọn gàng này, khẳng định có vấn đề!
Hai đầu con hẻm đen kịt phân biệt đứng hai Trịnh Phong lẳng lặng nhìn Lý Đại Trang, làm Lý Đại Trang không thể chạy ra ngoài được.
Lý Đại Trang ngồi xổm xuống đất, đầu óc giống như sắp nổ tung tới nơi, cảm xúc tuyệt vọng ồ ạt chạy lên não.
"Nếu, cả hai người này đều không muốn chọn thì không bằng chọn tôi đi."
Một âm thanh từ trên đỉnh đầu truyền tới, Lý Đại Trang lại không tỏ ra quá kinh sợ, có lẽ đã quá hoảng loạn rồi đi.
Lý Đại Trang mờ mịt ngẩng đầu, phát hiện phía trên cây đèn đường không chiếu sáng ngồi một người.
Người này mặc áo khoác dài màu trắng, vui sướng đung đưa chân, trên mặt là nụ cười bất cần đời.
Là Ôn Văn!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất