Chương 207 - Thứ Kia
Căn cứ vào tài liệu của Hiệp Hội Thợ Săn, người bình thường trong điều kiện đặc biệt cũng có khả năng rất nhỏ sẽ tiến vào tầng sương mù xám, chỉ là cơ hội sống sót gần như là bằng không.
Nếu Trịnh Phong thật sự đã tiến vào tầng sương mù xám, đồng thời còn sống đi ra ngoài thì chuyện có lẽ không đơn giản.
Thái độ của Ôn Văn trở nên nghiêm túc hơn, hỏi tiếp: "Nói tiếp đi, sau đó ông có gì lạ?"
"Có gì lạ đâu chứ." Trịnh Phong cười khổ.
"Tôi là người có thời gian làm việc và nghỉ ngơi cố định, cuộc sống cũng rất bình thường, nhưng không quản là thằng nhóc này hay vợ tôi thì cứ cảm thấy tôi có vấn đề, ba lần bốn lượt muốn dẫn tôi đi khám bệnh."
"Vậy... vợ ông đi đâu rồi, ông có biết không?"
Trịnh Phong rầu rĩ gãi đầu nói: "Tôi cũng không biết cô ấy đi đâu, tự dưng không nói lời nào rồi biến mất, nhưng lúc đi thì cô ấy có để lại một lá thư, nói là muốn ra ngoài giải khuây một chút, bảo tôi không cần lo lắng."
Ôn Văn hơi nghiêng đầu, dựa sát tới bên người Lý Đại Trang nói: "Thế nhưng... trước đó ông lại nói với Lý Đại Trang là vợ mình đã về nhà mẹ đẻ rồi."
"Có sao, tôi chưa từng nói như vậy." Trịnh Phong không chút do dự phủ nhận.
Không quản là Lý Đại Trang hay Trịnh Phong, hai người không hề hay biết Ôn Văn đã lặng lẽ móc bóp tiền của Lý Đại Trang nhét vào một nơi không dễ dàng bỏ sót nhưng cũng không quá nổi bật ở phía sau ghế sô pha.
Ôn Văn từng bắt một tên móc túi, sau đó đã cố ý học tập tài nghệ của tên đó một chút, tuy không thể coi là siêu trộm nhưng muốn móc một cái bóp tiền từ trên người Lý Đại Trang thì không thành vấn đề.
"Ngoại trừ vấn đề tâm lý, từ ngày đó ông có vấn đề gì về mặt sinh lý không?"
Trịnh Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng không thể nói là không có, có lẽ đêm đó bị kinh sợ nên gần đây tôi khá thích ngủ, bình thường cứ hay đột nhiên ngủ thiếp đi mất."
"Hơn nữa còn thường xuyên thấy ác mộng, tôi thậm chí còn nằm mơ thấy vợ mình đang nằm trong tủ lạnh dịu dàng nhìn tôi, có thể là do gần đây tôi quá mệt mỏi."
Bình thường hay đột nhiên ngủ thiếp đi... nhân cách phân liệt?
Tiếp đó Ôn Văn lại hỏi thêm một số vấn đề không quan trọng, sau đó dẫn Lý Đại Trang rời khỏi nhà Trịnh Phong.
"Kỳ quái, trước đây cậu tôi rất chống cự chuyện khám bác sĩ tâm lý, anh là người đầu tiên mà cậu chịu phối hợp như vậy đó."
Ôn Văn không biết liêm sỉ nói: "Bởi vì tôi là người tốt."
Trước tiên Ôn Văn bảo Lý Đại Trang chờ mình một chốc, sau đó gọi một cuộc điện thoại.
"Alo, Minh Quang hả, giúp tôi tra một người tên là Trịnh Phong, tôi cần tung tích của vợ hắn."
"Ông hỏi tung tích vợ người ta làm gì, ôi chao! ! ! Là tiểu mỹ nhân đó, không phải ông coi trọng người ta chứ, hiệp hội chúng ta không thể làm chuyện phạm pháp được đâu."
"Cậu nghĩ cái c*t chó gì thế hả?" Ôn Văn oán giận một câu.
Bên kia đầu dây, Đinh Minh Quang vừa tám xàm với Ôn Văn vừa tra ra tất cả tài liệu cần thiết, đồng thời chuyển chúng tới điện thoại của Ôn Văn.
Tùy tiện lướt xem một chút, Ôn Văn rơi vào trầm tư.
Không hề nghi ngờ, trong nhà Trịnh Phong chắc chắn có vấn đề.
Ôn Văn rất nhạy cảm với mùi máu tươi, anh có thể dễ dàng phân biệt được mùi máu trong nhà Trịnh Phong, hơn nữa nó không phải là máu của Trịnh Phong.
Quan trọng nhất là, Ôn Văn đã thấy được một vài thứ thú vị trong nhà bếp.
Chỉ là hiện giờ Ôn Văn không thể xác định vấn đề rốt cuộc là chỗ nào.
Tùy tiện ra tay không phải là lựa chọn tốt, vì thế anh mới dẫn Lý Đại Trang rời đi.
Sau khi tính toán cẩn thận những chuyện cần làm tiếp theo, Ôn Văn làm bộ thất vọng lắc đầu nói to với Lý Đại Trang: "Cậu của nhóc không có vấn đề gì đâu, nhóc mau về nhà mình đi, haiz, lại đi tay không một chuyến rồi."
"Khoan đã, nơi này hẻo lánh như vậy, còn không có xe buýt, anh bảo tôi tự mình về á?" Lý Đại Trang không thể nào tin nổi nhìn Ôn Văn.
Ôn Văn hùng hồn nói: "Sao, tôi nghe lời cậu chạy tới đây một chuyến, một cắc bạc cũng không có, còn muốn tôi đưa cậu về nhà à?"
Sau đó, Ôn Văn trực tiếp lái xe bỏ đi, để lại Lý Đại Trang một mình lạc lõng giữa gió rét.
"Mụ nội nó, đầu óc mình đúng là có vấn đề rồi mới tìm tên này tới xem bệnh cho cậu, tên này đúng là cái đồ điên mà."
Vì thế Lý Đại Trang chỉ có thể một mình trở về, nhà cậu của Lý Đại Trang ở trong một khu chung cư cũ, khoảng cách tới trạm xe buýt có hơi xa, cần phải đi một đoạn.
Đèn đường có chút u ám, còn hơi chớp tắt lúc sáng lúc tối làm Lý Đại Trang rụt rụt cổ.
Cậu cứ cảm thấy trong bóng tối mình không nhìn thấy hình như có thứ gì đó.
Đột nhiên, vai bị ai chụp một cái, đau nhức.
Lý Đại Trang chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh từ đầu ngón chân xuyên tới từng cọng tóc, trong lòng có cảm giác lạnh như băng.
"Tiêu, tiêu rồi, nếu mình mà chết thì tất cả là do tên thám tử biến thái kia."
"Trang Tử, con sợ gì vậy, là cậu nè."
Âm thanh quen thuộc truyền tới làm Lý Đại Trang thở dài một hơi, quay lại thì thấy người phía sau đúng là cậu mình, Trịnh Phong.
"Aiz, cậu, sao lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau vậy ạ, làm con sợ muốn chết."
Lý Đại Trang nói chuyện có chút không rõ, hiện giờ ngay cả nói cũng bắt đầu run run rồi.
Nước mắt Trịnh Phong thoáng chốc rơi xuống, nghẹn ngào lắc vai Lý Đại Trang: "Con có thể nhìn thấy cậu, con quả nhiên có thể nhìn thấy cậu."
Lúc này Lý Đại Trang mới chú ý tới Trịnh Phong có chút không đúng.
Rõ ràng Lý Đại Trang mới từ trong nhà Trịnh Phong rời đi, mà khi nãy Trịnh Phong vẫn còn mặc quần áo gọn gàng sạch sẽ, trông rất nho nhã.
Nhưng bây giờ sắc mặt tái nhợt đầu tóc rối bời, mắt đầy tơ máu, tay túm lấy vai Lý Đại Trang kích động lắc mạnh, cứ như một người điên vậy.
"Con đương nhiên có thể nhìn thấy cậu rồi, sao chỉ mới mấy phút mà cậu đã biến thành như vậy rồi?"
Trịnh Phong kịch liệt lắc đầu nói: "Không phải vài phút mà là hai tháng rồi, con có biết hai tháng nay cậu sống thế nào không hả?"
"Trước không nói tới chuyện này, khi nãy ở nhà cậu nhìn thấy con tìm bác sĩ tâm lý cho thứ kia, con phát hiện nó khác thường rồi, nó sẽ không bỏ qua cho con đâu, chúng ta mau chạy đi."
Lý Đại Trang ngu người, cậu làm sao vậy, gì mà thứ kia rồi gì mà không nhìn thấy gì gì đó.
Những lần trước khi Lý Đại Trang thấy Trịnh Phong khác thường hình như chính là trạng thái này, lẽ nào cậu lại phát bệnh?
Lý Đại Trang vỗ vỗ vai Trịnh Phong, trấn an: "Cậu ơi, bình tĩnh đã nào, con mới từ nhà cậu ra mà, mà cái thứ cậu nói rốt cuộc là gì vậy?"
Trịnh Phong nhăn nhó, lúc nói tới thứ kia, còn nhịn không được run run: "Cậu cũng không biết nó là gì, người cậu mà con thấy lúc bình thường chính là thứ đó, nó là quái vật, quái vật đáng sớ"
Lý Đại Trang thở dài một tiếng, Trịnh Phong đã không còn lý trí nữa rồi, cậu quyết định sẽ nói cho ba mẹ biết, để bọn họ nghĩ cách đưa Trịnh Phong vào bệnh viện tâm thần.
"Rồi rồi cậu ơi, con hiểu rồi, chúng ta về nhà đã nào."
"Không thể về nhà được, không thể về nhà đâu, thứ đó đang chờ chúng ta."
Vừa nghe tới về nhà, Trịnh Phong lập tức run rẩy kịch liệt, giống như rất kinh sợ.
Lý Đại Trang nhíu mày, thứ mà cậu nói, rốt cuộc là gì?
Đột nhiên, điện thoại của Lý Đại Trang lóe sáng, có người gọi điện cho cậu.
Lấy điện thoại ra xem, tên người gọi là... Trịnh Phong!