Chương 219 - Lâm Triết Viễn Kiểm Tra
Lâm Triết Viễn thở dài một hơi, thực nghiêm túc nói với Ôn Văn: "Khoảng thời gian trước tôi đã cảm nhận được thực lực của cậu sắp tới giới hạn cảnh giới Đồng Hóa, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã thăng cấp rồi."
Ôn Văn tự luyến cười nói: "Có lẽ, tôi chính là thiên tài siêu năng hiếm có khó tìm trong truyền thuyết."
Nhìn nụ cười tự tin của Ôn Văn, Lâm Triết Viễn đột nhiên cảm thấy có chút đa sầu đa cảm.
Lão tướng đắc lực dưới trướng Cung Bảo Đinh sau khi thăng cấp đã bị điều chuyển đi, trợ thủ đắc lực Vưu Hán mất đi năng lực chuyển sang làm văn chức, bây giờ thì Ôn Văn muốn trở thành siêu thợ săn.
Sau này, cấp dưới có thể phái đi làm việc chỉ còn lại Lâm Lộ và Diêm Tu mà thôi.
"Thật ra thì tôi không muốn thả cậu đi lắm đâu, có điều tôi cũng không ép cậu ở lại."
"Như vầy đi, cậu đánh một trận với tôi, nếu tôi xác định cậu có đủ thực lực để tham gia sát hạch thì tôi sẽ để cậu đi, nếu thực lực của cậu không đủ thì ở lại rèn luyện thêm một năm nữa."
Ôn Văn mỉm cười gật đầu đồng ý, muốn tham gia sát hạch siêu thợ săn cần phải được người phụ trách địa phương cho phép, vì thế Lâm Triết Viễn yêu cầu kiểm tra thực lực của anh cũng là chuyện bình thường.
Tiếp đó, Lâm Triết Viễn dẫn Ôn Văn đi tới bãi tập của hiệp hội, Diêm Tu và Lâm Lộ cũng đi theo xem náo nhiệt, Vưu Hán đi ngang qua cũng tò mò dừng bước.
Hai người phân biệt đứng vững, sau đó Lâm Triết Viễn ho nhẹ một tiếng: "Trận này chỉ là so tài thôi, đến lúc thì dừng, tôi chỉ muốn xem thử thực lực của cậu thôi."
"Đối với người siêu năng hợp cách mà nói, sát hạch siêu thợ săn không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng nếu cậu chỉ đạt tới cảnh giới mà không có được thực lực tương xứng thì chỉ có thể chết trong trường thi, tâm lý này, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Ôn Văn hít sâu một hơi, sau đó chuyển đổi thể chất kim ưng thành thể chất khỉ đầu chó lông quăn, cầm dao găm bày ra tư thế chiến đấu.
Thể chất vampire và thể chất khỉ đầu chó lông quăn là thể chất chiến đấu trực diện mạnh nhất của Ôn Văn, phải cùng sử dụng hai loại thể chất này mới có khả năng ứng phó Lâm Triết Viễn ở trạng thái nghiêm túc.
Lâm Triết Viễn giơ tay phải, mấy chục xúc tua thần kinh mảnh như mạch máu kéo dài ra từ tay anh, là trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Ôn Văn đột nhiên bước tới trước một bước, thanh kiếm ngắn màu đen chém tới một phát, kiếm khí đỏ thẫm có hình cung bay về phía Lâm Triết Viễn, tia kiếm khí này chỉ là hàng thử mà thôi.
Nhưng tia kiếm khí đủ để chém đứt kim loại này còn chưa chạm vào mục tiêu đã ngừng lại, ngăn cản nó là vài cọng xúc tua mảnh khảnh.
Lâm Triết Viễn lạnh nhạt lắc đầu nói: "Nếu cậu chỉ có chút bản lĩnh này thì tôi không thể để cậu tham gia sát hạch, tới đó chính là chịu chết!"
Ôn Văn cười he he, chân phải giẫm mạnh phía sau một cái, trực tiếp giẫm ra một cái hố to, cả người giống như tên lửa phóng tới.
Khi nãy chỉ là thử, bây giờ mới là thật!
Kiếm ngắn màu đen sắc bén mang theo dòng năng lượng đủ để xé rách không khí đâm thẳng mặt Lâm Triết Viễn.
Ánh mắt Lâm Triết Viễn tập trung, thoáng lui về sau một bước, xúc tua màu đỏ kết thành dạng lưới ngăn cản ở trước người.
Nhưng khi kiếm khí và xúc tua va chạm, Ôn Văn đột nhiên biến mất rồi xuất hiện ở sau lưng Lâm Triết Viễn, kiếm khí màu đen phóng ra.
Lâm Triết Viễn cắn răng, xúc tua ở trước người đột nhiên cắm xuống đất, đưa anh di chuyển ra xa hơn mười mét, né tránh được tia kiếm khí này.
Lâm Triết Viễn nhíu mày nhìn quần áo của mình, tay áo bị cắt rách.
Tốc độ và sức mạnh này quả thực đã vượt qua giới hạn cực hạn của cảnh giới Nắm Giữ.
"Từ khi nào cậu bắt đầu sử dụng kiếm thế, tôi nhớ trước đây cậu chỉ biết dùng dao găm chém người mà thôi."
Ôn Văn không trả lời mà tiếp tục giống như một con trâu điên mạnh mẽ xông tới Lâm Triết Viễn, động tác của anh phát ra tiếng vang điếc tai, là âm thanh giẫm mạnh xuống mặt đất.
Hiện giờ Ôn Văn đang sử dụng thể chất khỉ đầu chó lông quăn, vừa chiến đấu vừa trò chuyện đối với anh là một chuyện có độ khó quá cao.
"Xem ra tôi thật sự phải nghiêm túc một chút, nếu bị thương trong tay cậu thì tôi chẳng còn địa vị gì trong mắt nhóm đội viên còn lại nữa rồi."
Lâm Triết Viễn vỗ tay hai cái, vô số xúc tua kéo dài ra từ sau lưng làm anh trông như một con nhím biển thật lớn màu đỏ.
Cặp mắt Lâm Triết Viễn biến thành màu xanh, đôi mắt này giúp anh thích ứng được với tốc độc của Ôn Văn.
Vưu Hán đứng xem cuộc chiến trợn tròn mắt, nói với Lâm Lộ: "Lộ Lộ... tốc độ của ổng nhanh hơn cả em, sức mạnh thì còn mạnh hơn tôi khi trước, nếu hai chúng ta đánh với ổng thì chỉ sợ còn không chống lại nổi một hiệp."
Mặc dù Vưu Hán đã không còn sức mạnh nhưng ánh mắt thì vẫn còn.
Lâm Lộ gật đầu, sau đó dùng khuỷu tay huých Diêm Tu một cái: "Không phải ông vẫn luôn không phục ổng à, tìm cơ hội đấu một trận đi."
Diêm Tu quay đầu nhìn Lâm Lộ, trên mặt nạ xuất hiện biểu tình nghi hoặc: (O_o)? ?
Ôn Văn và Lâm Triết Viễn chiến đấu ngày càng kịch liệt hơn, Lâm Triết Viễn không phải người siêu năng dạng cường hóa thân thể, nhưng xúc tua màu đỏ như máu này có thể cung cấp phòng hộ không góc chết cho anh.
Cho dù là Ôn Văn cũng không có cách nào tổn thương Lâm Triết Viễn trước lớp lá chắn cứng rắn này, thậm chí còn bị đối phương đánh cho chạy trốn tứ phía, không có lực đánh trả.
Năng lực quái vật mà anh có đều không thể ứng phó với mớ xúc tua này.
Dù sao thì những năng lực đó đều không cùng cấp bậc với Lâm Triết Viễn.
Vì thế Ôn Văn búng tay một cái, đòn công kích tinh thần tấn công vào đầu Lâm Triết Viễn.
Chính bản thân Ôn Văn cũng nhanh chóng vọt tới, anh tin tưởng đòn tấn công này có thể tạo ra chút sơ hở, để mình có thể chiếm được tiên cơ.
Khoảnh khắc đó, trên mặt Ôn Văn lộ ra nụ cười đầy sảng khoái, anh đã sớm quên mất chuyện mình chỉ cần biểu lộ thực lực mà thôi, lúc này đây anh thật sự muốn thắng Lâm Triết Viễn!
Đã qua một khoảng thời gian anh không chiến đấu ngang cơ như thế, nếu không phải thực lực đối thủ quá mạnh, bị treo lên đánh, thì cũng là thực lực đối thủ quá yếu, anh vui đùa một phen cũng có thể khống chế.
Mà Ôn Văn tích cực bắt quái vật như vậy chính vì muốn tìm kiếm cảm giác kích thích khi chiến đấu.
Đây cũng là nguyên nhân anh nôn nóng rời khỏi thành phố Phù Dung Hà như vậy, nơi này đã không còn quái vật mang tới kích thích cho anh nữa rồi.
Trong trạng thái khỉ đầu chó lông quăn, Ôn Văn lại càng cảm thấy vui sướng thuần túy hơn nữa.
Sau cú tấn công tinh thần, biểu cảm trên mặt Lâm Triết Viễn trở nên dại ra, động tác của đám xúc tua cũng chậm hẳn.
Ôn Văn vui vẻ, kiếm ngắn trong tay vung vun vút gạt đám xúc tua ra hai bên, nhanh chóng tiếp cận Lâm Triết Viễn.
Nhưng đột nhiên đám xúc tua kia trở nên cực kỳ linh hoạt, mà biểu tình đờ đẫn trên mặt Lâm Triết Viễn cũng biết mất, mỉm cười nhìn Ôn Văn.
Ôn Văn khựng lại, rốt cuộc cũng hiểu được Lâm Triết Viễn căn bản không hề bị đòn công kích tinh thần ảnh hưởng, như vậy biểu cảm đờ đẫn kia chỉ là cạm bẫy dụ dỗ anh!
Vì thế Ôn Văn vội vàng lùi lại, nhưng ngay lúc đó mớ xúc tua màu đỏ kia vọt tới chỗ Ôn Văn hệt như thủy triều.
Ôn Văn gần như không có chỗ tránh né, cuối cùng vẫn bị vài cọng xúc tua quấn lấy cơ thể, tạm thời bị khống chế hành động.
Lâm Triết Viễn chậm rãi nói: "Tấn công tinh thần là năng lực dùng rất tốt, nhưng quái vật Tà Nhãn am hiểu nhất chính là tấn công tinh thần, năng lực Chân Tri Tà Nhãn của tôi tuy khác với Tà Nhãn bình thường nhưng cũng sẽ không bị những đòn tấn công tinh thần bình thường ảnh hưởng."
Nói xong, ánh sáng xanh trong mắt Lâm Triết Viễn bùng phát, một tia sáng bắn về phía bụng Ôn Văn.