Chương 218 - Tình Trạng Của Nhan Bích Thanh
Những thứ này đều là biến hóa khi trạm thu nhận thăng cấp.
Bản thân Ôn Văn cũng nhờ vào đó mà có được năng lực mới.
Anh giơ tay lên, vật chất màu đen từ dưới da tỏa ra, hợp thành đôi tay đen kịt như mực.
Hai cánh tay này hiện giờ phân biệt thành hai năng lực.
Tay phải có khả năng hấp thu, có thể hấp thu năng lượng tấn công thuần khiết mà nó chạm vào, nhưng đòn công kích này không thể vượt quá khả năng thừa nhận của găng tay.
Ôn Văn thoáng đánh giá một chút, hẳn là có thể thừa nhận nổi năng lượng tấn công của cảnh giới Đồng Hóa bậc hạ tự.
Có điều là chỉ hấp thu phần năng lượng mà cánh tay tiếp xúc mà thôi, phạm vi bên ngoài cánh tay thì không thể hấp thu được.
Về phần tay trái, nó có thể phóng ra siêu năng lực mà tay phải đã hấp thu!
Không quản là hấp thu hay phóng ra thì đều có hạn chế rất nghiêm khắc, nhưng chỉ cần sử dụng tốt năng lực này thì nó có thể gia tăng rất lớn cho năng lực chiến đấu của Ôn Văn.
Có hai năng lực này rồi, hiện giờ cho dù không sử dụng năng lực của Nhan Bích Thanh thì nếu dốc hết toàn lực đối phó, Ôn Văn cũng có thể ngang cơ với một số quái vật cấp Tai Nạn.
Anh có nhiều dạng năng lực, đối với quái vật và người siêu năng bình thường, anh sở hữu được lợi thế chiến đấu mà người khác khó có thể có được.
Sau khi thực lực gia tăng vượt trội, chuyện mà Ôn Văn vẫn luôn muốn làm, cũng có thể bắt đầu tiến hành.
"Hiện giờ sức mạnh của mình cũng đã đủ rồi, cũng là lúc tham gia cuộc thi sát hạch siêu thợ săn."
Khoảng thời gian gần đây Ôn Văn cũng không bắt quái vật, bởi vì đám chít chắt ở thành phố Phù Dung Hà này đã không còn phù hợp với anh nữa, chúng không còn chút khiêu chiến nào nữa rồi.
Mà siêu thợ săn có thể nhận được ủy thác từ Hiệp Hội Thợ Săn, tự do chọn lựa sự kiện cấp Tai Nạn ở tất cả các khu lớn, điều này vừa vặn phù hợp với Ôn Văn.
Hơn nữa siêu thợ săn có được đặc quyền tương đối cao trong hiệp hội, có thể huy động người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa và tài nguyên vượt trội, có thể độc lập hành động, cũng có thể thành lập tiểu đội siêu năng của mình.
Đương nhiên đặc quyền mà siêu thợ săn có được phải đánh đổi bằng năng lực giết quái vật mạnh mẽ của mình.
Không phải tất cả thành phố đều có cấp bậc thợ săn như Lâm Triết Viễn trấn thủ, một khi gặp phải vấn đề khó giải quyết sẽ cần siêu thợ săn tới xử lý.
Vì thế tỷ lệ thương vong của siêu thợ săn đạt mức cao nhất trong số người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa, song song đó năng lực chiến đấu của họ cũng là mạnh nhất!
Sau khi đã có quyết định, Ôn Văn nhìn về phía phòng giam, hơi duỗi người nói: "Trước tiên tới xem tên Nhan Bích Thanh kia xem thế nào, hắn chính là bảo bối, đừng có bị chết đói nhé."
Tuy đây là lần đầu tiên tới khu phòng giam Tai Nạn nhưng sắp xếp các tầng đều giống nhau nên anh khá là quen đường quen lối.
Phòng giam tầng này rộng hơn khu Tai Hại và khu Tai Họa rất nhiều, tất cả là không gian lập phương rộng và cao 20m, đủ để giam giữ những con quái vật có thể hình to lớn.
Đi tới phòng giam số một, Ôn Văn nhếch mép, thế mà lại không nhìn thấy bóng dáng Nhan Bích Thanh, cũng không cảm nhận được hơi thở.
Ôn Văn ôm ngực, có chút đau lòng: "Lẽ nào... hắn thật sự đã chết đói rồi bị trạm thu nhận xử lý?"
Đột nhiên Ôn Văn đặt tầm mắt vào một cục than đen ở góc phòng giam.
Cục than kia mơ hồ có hình người, hơn nữa còn có một xíu hơi thở sinh mệnh, có thể nói là cực kỳ thê thảm.
"Bảo bối à, mày làm sao vậy hả...." Ôn Văn vội vàng chạy vào phòng giam, ngồi xổm ở bên cạnh kiểm tra tình huống.
Nhan Bích Thanh đáng thương trước đó đã bị vài cú tổn thương trí mạng, da bị ngọn lửa của Cung Bảo Đinh đốt cháy khét, cuối cùng còn trúng phải chiêu máu độc của Ôn Văn.
Đổi lại là người bình thường thì sớm đã chết tám lần mười lần rồi.
Nhưng Nhan Bích Thanh ngoan cường dựa vào năng lực số liệu hóa để điều chỉnh cơ thể, kéo dài được một tia sinh mệnh của chính mình.
Chỉ cần có thức ăn và nước uống, qua một khoảng thời gian ngắn thì hắn sẽ khôi phục.
Nhưng làm hắn tuyệt vọng là hắn bị nhốt vào một phòng giam không có gì cả, ngay cả thức ăn và nước uống cũng không có.
Nếu như có cuộc bỏ phiếu phòng giam đen tối nhất liên bang, Nhan Bích Thanh chắc chắn sẽ bỏ phiếu cho Trạm Thu Nhận Tai Ách, làm gì có phòng giam nào ngay cả thức ăn cũng không chịu cung cấp chứ?
Vì thế để chính mình không ngỏm sớm, Nhan Bích Thanh chỉ có thể điều chỉnh trạng thái cơ thể xuống mức hao tổn thấp nhất, tiến hành một giấc ngủ tương tự với ngủ đông.
Cũng vì thế mà Ôn Văn mới nhìn thấy một màn này.
Ôn Văn mang tới một chút thức ăn rồi lắc lư trước mặt Nhan Bích Thanh, hắn không hề có phản ứng.
"Tới mức không thể tự ăn luôn rồi sao, thảm quá...."
Nếu Ôn Văn có thể nhìn thấy số liệu của Nhan Bích Thanh, anh có thể thấy được người này chỉ còn sót lại một chút thể lực mà thôi, chỉ cần vận động mạnh một chút thì sẽ vất luôn tính mạng.
Ôn Văn gãi gãi đầu, lôi ly trăm vị ra rót đầy nước rồi đậy nắp lại, sau một chốc thì nước bên trong biến thành đường gluco.
Sau đó Ôn Văn tìm ra một cái ống tiêm lớn từ trong số đồ dùng kỳ quái của Từ Hải, tuy ống tiêm này không có kim nhưng Ôn Văn cũng chỉ có thể dùng tạm.
Đầu tiên dùng sức mạnh Tai Biến khử trùng cho ống kiêm siêu to không biết đã từng được dùng làm gì này, sau đó rót đường gluco vào trong.
"Tao đã hầu hạ mày đến thế này, nếu mày còn không chịu sống lại thì đúng là quá có lỗi với tao."
Ôn Văn nhét ống tiêm vào miệng Nhan Bích Thanh, sau đó truyền dung dịch đường gluco vào cơ thể hắn.
Với năng lực của Nhan Bích Thanh, chỉ cần có năng lượng rót vào cơ thể thì hắn sẽ vận dụng số năng lượng một cách hoàn mỹ.
Tiếp đó Ôn Văn hầu hạ Nhan Bích Thanh hai tiếng đồng hồ thì hắn rốt cuộc cũng mở mắt ra, bản thân cũng có thể hoạt động trong một phạm vi nhỏ.
Ôn Văn xách tới một thùng nước, một cái chân heo nướng đặt trong phòng giam Nhan Bích Thanh.
Nhan Bích Thanh dùng tốc độ ì ạch như ốc sên mà tới gần cái chân heo kia, bắt đầu gặm từng chút một.
"Ồ.... trạng thái này thì có lẽ mày không chết được đâu nhỉ, tao cũng không cần phải tiếp tục hầu hạ mày nữa."
Ôn Văn lau mồ hôi không tồn tại trên trán, chống nạnh nói.
Anh thật sự không biết hầu hạ người khác.
Có điều, mặc dù đã cứu sống được Nhan Bích Thanh nhưng Ôn Văn tạm thời vẫn không thể sử dụng được sức mạnh của đối phương.
Lúc sử dụng sức mạnh của quái vật, nơi phát ra năng lượng chính là bản thân quái vật, với trạng thái của Nhan Bích Thanh hiện giờ, chỉ sợ sẽ trực tiếp bị hút chết mất thôi.
Có điều nó cũng không ảnh hưởng tới kế hoạch của Ôn Văn, hiện giờ anh cũng không yếu hơn người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa bình thường quá nhiều.
"Nên đi tìm Lâm Triết Viễn rồi, mình phải tham gia cuộc sát hạch siêu thợ săn!"
...
"Cái gì, cậu yêu cầu tham gia sát hạch siêu thợ săn, cậu đã thăng lên cảnh giới Đồng Hóa rồi à?" Lâm Triết Viễn đang chơi bài tây với Lâm Lộ và Diêm Tu khiếp sợ nói, đồng thời giật mớ dấy dán trên mặt mình xuống.
Ôn Văn do dự gật đầu.
Lâm Lộ ném bài trong tay xuống, bật dậy nhìn Ôn Văn như đang nhìn một con quái vật.
"Ông mở auto à?"
Diêm Tu nhìn cây bài tốt trong tay mình, u oán nhìn Ôn Văn, cậu ta đã sắp thắng rồi!
Nhìn ánh mắt ba người, Ôn Văn giả bộ gãi gãi đầu: "Oh....thăng cấp lên cảnh giới Đồng Hóa quá nhanh liệu có gặp nguy hiểm gì không?"
"Có thể có nguy hiểm gì chứ, người khác ao ước còn không kịp kia kìa."
Lâm Lộ tiến tới trước mặt Ôn Văn, dùng ngón tay mảnh khảnh của mình nâng cằm Ôn Văn, ở khoảng cách gần quan sát, khoảng cách giữa hai người còn không tới 20cm.
Tựa hồ cô ta muốn nhìn thấu bí mật mà Ôn Văn gia tăng thực lực nhanh đến vậy.
Ôn Văn mất kiên nhẫn đẩy Lâm Lộ ra: "Nhìn thì nhìn, sáp tới gần như vậy làm gì, đừng nói thèm muốn sắc đẹp của tôi nhá?"
"Ông... ông, bị độc thân cả đời là đáng kiếp."
Lâm Lộ bị đẩy ra giơ chân giẫm lên đống bài tây, triệt để làm hỗn loạn ván vài, chỉ mặt Ôn Văn tức giận nói.
Mặt nạ trên mặt Diêm Tu lộ ra icon thở dài: ε=( 'ο*)))...
Ván bài này không có cách nào tiếp tục tiến hành nữa rồi.