Chương 221 - Pho Tượng Vũ Nữ
Sau khi cơm nước no nê, Ôn Văn về nhà mình, nằm trên giường lớn ngủ đêm cuối cùng.
Sáng sớm hôm sau khi tia nắng đầu tiên xuyên qua rèm cửa chiếu rọi vào phòng, Ôn Văn đã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Đồ cá nhân của Ôn Văn rất ít, chỉ cần một cái túi nhỏ là có thể chứa hết, về phần những thứ quan trọng thì đã để hết trong trạm thu nhận rồi.
Nghĩ một hồi, Ôn Văn nhét luôn cả chiếc ghế nằm ngoài ban công vào trạm thu nhận, cái ghế này nằm phơi nắng rất thoải mái.
Ngoài nó ra, thứ Ôn Văn cần mang đi chỉ còn Tam Tể Nhi mà thôi.
Nói tới thì sau một khoảng thời gian được Ôn Văn 'tỉ mỉ' nuôi nấng. Tam Tể Nhi đã tiến vào thời kỳ bán trưởng thành, đã có thực lực của quái vật cấp Tai Họa bình thường, đã có thể bị bắt vào trong trạm thu nhận.
Nhưng dù sao thì nó cũng là một thú cưng còn nghe lời hơn cả chó Nhật, vì thế Ôn Văn quyết định coi nó như thú cưng mà nuôi dưỡng.
Sau khi dọn xong tất cả những thứ sở hữu, Ôn Văn đóng cửa phòng, ngồi lên xế yêu bảo bối của mình, lái xe rời khỏi thành phố Phù Dung Hà.
Lúc tới biên giới thành phố Phù Dung Hà, Ôn Văn quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong lòng có chút bùi ngùi.
Bắt đầu từ khi làm thám tử, Ôn Văn chưa từng ở lại một nơi lâu đến như vậy, hiện giờ cũng coi như có chút xíu tình cảm với thành phố này.
"Sau này mình sẽ trở lại xem một chút!"
Sau khi nói câu đó, Ôn Văn đạp chân ga, dần dần đi xa.
Địa điểm sát hạch siêu thợ săn là thành phố lớn nhất khu Hoa Phủ, thành phố Thịnh Kinh.
Một năm sẽ tiến hành sát hạch một lần, khoảng cách lần sát hạch tiếp theo còn khoảng hai tháng nữa, trong thời gian này Ôn Văn muốn đi hai nơi.
Một là thành phố Diên Lăng của tỉnh Đông Sơn, Ôn Văn không quên chuyện phân hội Đọa Thần Huyết ẩn nấp trong sơn trang Lệ Thủy của thành phố này, mà trong nhà lao dưới lòng đất của sơn trang này có một đối tượng đề cử làm nhân viên thu nhận mà Ôn Văn rất vừa ý.
Lần này, Ôn Văn sẽ nghĩ cách cứu người này ra.
Một mục tiêu khác chính là thành phố Thiên Hà của tỉnh Tương Nam, đương nhiên mục đích chủ yếu không phải truyền tin giúp Diêm Tu.
Ôn Văn đã tiếp nhận điều trị ở bệnh viện tâm thần thành phố Thiên Hà, đồng thời ù ù cạc cạc nhận được Trạm Thu Nhận Tai Ách ở nơi này.
Trước đó thực lực của anh quá yếu, không dám điều tra sâu về chuyện này, hiện giờ anh cảm thấy thực lực mình cũng coi như khá lợi hại, vừa lúc có thể tới đó tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì.
Thật ra Ôn Văn vẫn luôn cánh cánh chuyện này trong lòng, dù sao thì trước đây anh tới điều trị tâm thần vì một mục đích khác, là muốn có được giấy chứng nhận bệnh tâm thần.
Nhưng tất cả mọi người của bệnh viện đều đã biến mất, không còn ai cấp giấy chứng nhận nữa.
...
Mặt trời chói chang, chiếc xe thể thao đắt đỏ bon bon trên đường tung lên một trận bụi mù, đồng ruộng ở hai bên đường đã ngả sang màu úa vàng, mùi ngũ cốc chín ngọt ngào làm Ôn Văn nằm trên say mê híp mắt.
Đúng vậy, anh đang nhàn nhã nằm trên mui xe.
Mà người lái xe bên trong là Tam Tể Nhi...
Với tư cách là sinh vật siêu phàm đã sắp trưởng thành, chuyện lái xe này Tam Tể Nhi cũng có thể làm được, hơn nữa so với người bình thường còn lái ổn hơn.
Đương nhiên, dù sao thì Tam Tể Nhi cũng chỉ là một con rắn, nó chắc chắn không thích lái xe, nhưng bị Ôn đại thám tử uy hiếp thì chỉ có thể bất đắc dĩ học tập kỹ năng mà mình vốn không cần phải học.
Đột nhiên, thân xe xóc nảy kịch liệt, Ôn Văn suýt chút nữa đã văng khỏi mui xe.
Nếu không phải anh có bản năng cân bằng cơ thể siêu mạnh thì chắc chắn đã văng xuống rồi.
"Tam Tể Nhi, mày lái xe đàng hoàn cho tao đấy, dám làm hỏng xe thì tối nay tao sẽ cho mày ăn móng chân tao." Ôn Văn từ trên mui xe thò đầu xuống, trừng mắt nói với Tam Tể Nhi.
Cái đầu rắn của Tam Tể Nhi lắc lư, phát ra tiếng rít phản đối Ôn Văn, hình như đang nói chuyện đó không liên quan tới mình.
Trách móc Tam Tể Nhi vài câu, sau đó Ôn Văn đột nhiên sửng sốt, âm thanh vừa nãy hình như không đúng cho lắm.
Anh vội vàng nhảy xuống xe, sắc mặt đen như đáy nồi, xe anh bị nổ lốp.
Chiếc xe này có giá trị ít nhất cũng bảy con số, phí sửa chữa cũng đắt đỏ không kém.
Ôn Văn nhìn quanh một vòng, phát hiện gần đây có một khách sạn, hơn nữa khách sạn này còn kiêm cả sửa chữa ô tô.
Rốt cuộc là tên nào phá hỏng xe anh, đáp án tựa hồ đã được miêu tả quá sinh động.
Ôn Văn nâng xe lên thu vào trong trạm thu nhận, sau đó vẫy tay một cái, Tam Tể Nhi liền bò lên vai anh, biến thành vòng cổ.
Tiếp đó anh lôi ra một cái kính mát, miệng ngậm tẩu thuốc, vẻ mặt không mấy vui vẻ tiến tới trước cửa khách sạn, đẩy cửa muốn đi vào bên trong.
Nếu không bắt cái tên làm hỏng xe anh phải đánh đổi vài thứ, tên của anh sẽ đọc ngược.
Tầng một khách sạn là một cửa hàng nhỏ, cung cấp nơi dùng cơm cho người đi đường.
"Ra ngoài đi, đừng vào, khách sạn không đón khách." Một người phụ nữ có diện mạo khá khó coi gấp gáp nói với Ôn Văn.
Ôn Văn sửng sốt, đám cướp đường mấy người không phải muốn lừa người ta vào rồi làm thịt à, sao lại còn vụ đuổi người nữa, muốn đuổi người thì rải đinh trên đường làm cái quái gì?
Tự tìm phiền phức à?
Ôn Văn lui về sau một bước, nhìn thấy đám người ở bên trong đều mặt ủ mày chau, thậm chí có người sắc mặt còn khá xanh xao.
"Chậc, hiểu rồi, đám bọn mày chơi chiêu mới, muốn dồn người qua đường tới đường cùng rồi mới ra điều kiện đúng không?"
Bọn họ càng không cho, Ôn Văn lại càng muốn vào.
Ôn Văn phà ra một vòng khói hình xoắn ốc, mạnh mẽ đẩy cửa bước vào.
Người phụ nữ kia tức giận tới giậm chân, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Đã bảo đừng có vào rồi mà, sao anh lại cứ xông vào đây vậy chứ? Tiêu, tiêu hết rồi!"
Ôn Văn ngậm tẩu thuốc nói: "Đúng là tiêu rồi, bọn mày rải đinh làm nổ lốp xe tao, nếu không cho tao một câu trả lời thích đáng thì không xong với tao đâu."
Mặc dù ngậm tẩu thuốc trong miệng nhưng Ôn Văn nói chuyện không hề có cảm giác lớ lớ không rõ.
Một ông cụ có mái tóc lưa thưa không còn bao nhiêu thở dài nói: "... không phải chúng tôi rải đinh, chúng tôi không làm loại chuyện thất đức đó, chỉ là bây giờ tranh luận chuyện này không có ý nghĩa nữa rồi."
"Sao, gì mà không có ý nghĩ, tao..."
Ôn Văn đang định mồm mép một phen thì độ nhiên sửng sốt, anh nhìn thấy một pho tượng đồng thau ở trước quầy khách sạn.
Là một bức tượng khắc một người phụ nữ đang khiêu vũ, dáng vẻ thướt tha, giống như vụ nữ đang nhảy múa vậy.
Bức tượng này... có gì đó rất không đúng!
Không cảm giác được siêu năng lực từ bức tượng này, có điều điều này cũng không thể nói được điều gì.
Trước đây khi Ôn Văn nhận được vòng tay triết học, linh cảm cũng không có tác dụng gì.
Một khi dính dáng tới vật thu nhận, linh cảm sẽ có tác dụng rất hạn chế, có vài vật thu nhận thậm chí ngay cả chút hơi thở siêu năng cũng không có, nhưng nó lại có thể phát huy ra sức mạnh làm người ta khiếp sợ.
Ví dụ như con rối đập vỡ đầu gối.
Có lẽ vì đã tiếp xúc với nhiều vật thu nhận hơn nhiều người, Ôn Văn có trực giác, bức tượng này chính là vật thu nhận!
Hơn nữa, ở đây không chỉ có vật thu nhận mà còn có người siêu năng!
Ôn Văn đặt ánh mắt lên người trẻ tuổi đang ngồi cạnh cửa sổ.
Cơ thể người này nhỏ gầy nhưng đầu thì có hơi lớn, lông mày nhíu thành hình chữ 八 , ôm ly nước ấm mà run rẩy, biểu cảm yếu ớt chán chường, cả người có thể nói là xúi quẩy tới cực điểm.
"Khó trách người trong khách sạn này không thích hợp, vấn đề có lẽ nằm trên người người này."