Trạm Thu Nhận Tai Ách

Chương 222 - Trò Chơi Tử Vong

Chương 222 - Trò Chơi Tử Vong


Nói ra thì trong sinh hoạt bình thường, xác suất gặp phải vụ án siêu tự nhiên cũng không cao.
Vì thế lúc ban đầu Ôn Văn mới không nghĩ tới hướng này.
Nhưng nào ngờ đâu anh lại may mắn đến mức đụng ngay sự kiện siêu nhiên chứ.
Không sai, đối với Ôn Văn thì đây chính là may mắn, tay anh sớm đã nhàn rỗi tới ngứa ngáy rồi.
Vật thu nhận kia không biết có cấp bậc gì, mà người siêu năng này dựa theo hơi thở thì có lẽ là cấp Tai Hại tiêu chuẩn.
Có điều, Ôn Văn cũng không lơ là, ngược lại càng cảnh giác và cẩn thận hơn.
Tự mãn chính khởi đầu của thất bại, mà thất bại thì chính là ý nghĩa của tử vong.
Tuy Ôn Văn vẫn luôn phóng túng nhưng từ trước đến nay anh vẫn luôn cố gắng không đặt mình vào nguy hiểm có thể dẫn tới tử vong.
Anh chuẩn bị dò xét nội tình từ người trẻ tuổi này, xem thử xem đối phương rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, là địch hay bạn, có liên quan gì với vật thu nhận kia hay không.
Có điều không đợi Ôn Văn ra tay thì đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn trung niên có thẹo trên mặt cầm một con dao chặt xương, khí thế hung hăng từ trong phòng bếp vọt ra.
"Mục tiêu của hắn hẳn là người siêu năng kia... mình sẽ có cơ hội tìm hiểu lai lịch của hắn."
Có người ra tay giúp mình, Ôn Văn đương nhiên vui vẻ nhàn nhã.
Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Ôn Văn, con dao trong tay ông chú trung niên kia trực tiếp chém vào sọ não người siêu năng kia.
Máu phun đầy đất, người siêu năng kia hét một tiếng rồi ngã gục xuống, chân còn hơi co quắp.
"Này... tình huống có chút không đúng lắm."
Ôn Văn chỉ sửng sốt không tới hai giây, tẩu thuốc trong miệng rớt xuống, la lớn: "Giết người, giết người rồi!"
Một người siêu năng lại bị người bình thường một dao chém chết, tình huống này khẳng định không đúng, vì thế Ôn Văn muốn che giấu chính mình, không để người khác chú ý.
Anh không muốn giống như người siêu năng kia, trực tiếp rụng nụ.
"Ha ha, tao giết nó rồi, tao rốt cuộc có thể rời khỏi nơi quỷ quái này rồi."
Người đàn ông cao lớn kia buông con dao, giống như một kẻ điên vừa khóc vừa cười.
Cười một chốc thì điên cuồng kéo mở cửa khách sạn, muốn xông ra.
Nhưng hắn lao ra không đi được bao xa thì da thịt của hắn bắt đầu lúc nhúc, rách toạt ra, cả người trực tiếp nổ tung, tình cảnh cực kỳ máu me.
Ôn Văn đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhưng không hề nhìn thấy chút máu thịt nào, giống như một màn vừa nãy chỉ là ảo ảnh.
"Ai... ai có thể nói cho tôi biết, này rốt cuộc là sao vậy, tôi phải báo cảnh sát!" Ôn Văn há miệng run rẩy nói.
"Buông điện thoại xuống đi, báo cảnh sát cũng vô ích."
Âm thanh biếng nhác từ vị trí người siêu năng kia chết truyền tới, con ngươi Ôn Văn có chút co rút, sau đó kinh hoảng nói: "Ai nói chuyện đấy, là người hay quỷ?"
"Đừng sợ, tôi là người."
Bàn tay dính máu từ dưới đáy bàn vươn ra, sau đó người siêu năng bị chém tét đầu vác nguyên con dao phay đứng dậy.
"Chậc.... bị chém một dao vào đầu đúng là đau vãi."
Ôn Văn kinh ngạc nhìn người siêu năng này, hắn đáng lý ra phải chết rồi mới đúng.
Máu là thật, hơi thở cũng thật sự đã biến mất, xem dáng vẻ hiện giờ thì cũng không giống năng lực tự lành siêu cao...
Nhưng vì sao, hắn lại đứng dậy chứ?
Sinh vật tử linh?
Không, bây giờ hắn vẫn còn sống.
Người siêu năng kia cầm lấy lấy cán dao, cường ngạnh rút nó ra khỏi đầu mình rồi ném xuống đất, mặc kệ cái đầu đang phụt máu giải thích với Ôn Văn: "Oh, chắc ông vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhỉ, để tôi kể cho ông nghe một chút, bắt đầu từ khi ông tiến vào khách sạn này thì tương đương đã tiến vào một không gian khác, điện thoại sẽ không sử dụng được."
Tiếp đó, hắn chỉ bức tượng vũ nữ kia: "Thấy bức tượng bên kia không, tất cả mọi thứ đều là thứ này giở trò quỷ, không gian này bị phong kín hoàn toàn, chỉ có thể vào mà không thể ra, cường ngạnh chạy ra sẽ biến thành dáng vẻ của người đàn ông khi nãy."
"Thường thì cứ cách một đoạn thời gian, bức tượng kia sẽ nhảy múa, trong quá trình đó mọi người sẽ tiến hành một trò chơi, người thua cuối cùng chính là 'con mồi', những người còn lại sẽ là thợ săn."
"Trước khi nó nhảy múa xong, thợ săn giết được con mồi có thể nhận được tư cách rời khỏi nơi này, nếu trong quá trình này không có người chết, lần nhảy múa sau sẽ ngẫu nhiên tử vong một người thợ săn."
Hắn nhặt cái khăn lên, lau máu tươi trên người, mỉm cười nói với Ôn Văn.
"Con mồi bị chọn trúng chính là tôi đây, thực không may, tôi là người bất tử."
Ôn Văn sửng sốt, bất tử?
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người siêu năng cuồng vọng đến vậy, chỉ cần là người, ai có thể không chết chứ?
Có điều nơi này đúng là thú vị, một không gian riêng biệt, chỉ có thể vào, không thể ra?
Ôn Văn không tin chuyện quỷ quái này, hiện giờ anh có thể trực tiếp tiến vào trạm thu nhận, anh không tin thứ này có thể làm anh nổ tung.
Có điều, cho dù không tin thì Ôn Văn cũng không muốn mạo hiểm.
Anh định quan sát nhiều hơn, tìm ra nhược điểm của pho tượng kia rồi giải quyết nó, để nhóm người ở đây thoát ra ngoài.
Hiện giờ trong khách sạn này, tính cả Ôn Văn thì có tổng cộng sáu người, ngoại trừ người siêu năng, ông cụ và nữ nhân viên thì còn hai người nữa.
Một là một người đàn ông trẻ tuổi ngồi trong góc ôm một cái ghế, vẻ mặt khẩn trương, thậm chí trông có chút thần kinh.
Một người khác là một cô bé tầm mười ba mười bốn tuổi núp trong góc nhỏ giọng khóc thút thít, trong lòng hình như đang ôm thứ gì đó.
Không đợi Ôn Văn cẩn thận quan sát, bức tượng kia giống như sống lại, bắt đầu nhảy múa.
Trần khách sạn cũng xuất hiện vài bóng đèn lóe sáng, những tia sáng đủ màu chớp lóe, hoàn cảnh nơi này giống như biến thành phòng KTV.
Ôn Văn có chút nghiêm nghị: "Đây chính là thời gian chơi trò chơi mà hắn nói à, không hề có gợi ý gì, bọn họ rốt cuộc đã tiến hành bao nhiêu lần rồi mới thăm dò được quy tắc rõ ràng như vậy chứ?"
Ôn Văn nghi ngờ nhìn đám người còn lại, có thể sống qua nhiều lần chơi như vậy, bọn họ thoạt nhìn không đơn giản như vẻ ngoài.
Nếu không có những người này tồn tại, Ôn Văn chắc chắn đã thử trực tiếp thu nhận bức tượng đang khiêu vũ kia, nhưng có đám người chướng mắt này, Ôn Văn bị cản tay cản chân khá nhiều.
"Hiện giờ tới thời gian chơi trò chơi mà ông nói rồi đúng không, vậy trò chơi đó cụ thể là bắt đầu thế nào vậy?" Ôn Văn đứng dậy, đi tới trước mặt người siêu năng kia hỏi.
Người siêu năng kia cười nhạt với Ôn Văn, thoạt nhìn rất phong độ, chỉ là nếu không phải có một gương mặt đầy máu me thì sẽ có khí chất hơn nhiều.
"Đừng nóng vội, chốc nữa trò chơi này mới bắt đầu, à đúng rồi, ông tự giới thiệu mình một chút đi."
Ôn Văn giả bộ làm dáng vẻ khẩn trương, lắp bắp nói: "Tôi... tôi là Ngô Vọng, là một thám tử tư, tôi muốn tới thành phố Diên Lăng xử lý một vụ án..."
Người siêu năng kia ngồi xổm trước mặt Ôn Văn, an ủi: "Đừng lo lắng, thám tử Ngô đúng không, tôi là Sở Vĩ, là thợ săn chuyên xử lý những sự kiện siêu tự nhiên thế này, có vấn đề gì thì ông có thể hỏi tôi."
"Được A Vĩ, chúng ta có thể sống sót ra ngoài không?" Ôn Văn lập tức hỏi.
Sở Vĩ sửng sốt, vừa mới gặp đã gọi người ta là A Vĩ, nhiệt tình quá rồi đấy anh bạn, nhưng mà Sở Vĩ vẫn đảm bảo nói: "Yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, mọi người không tự tìm đường chết thì sẽ không chết."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất