Chương 224 - Trò Chơi Đi Săn
Thứ này một miếng đã có uy lực như vậy, năm miếng gộp chung một chỗ, hắn muốn giết người chắc?
Ôn Văn cảm thấy tê dại da đầu, vội vàng chạy tới đè đầu và tay người này lại, trực tiếp tóm gọn.
"Ông làm gì thế hả, muốn để mọi người cùng bị nổ chết à?"
Sở Vĩ bất mãn nói: "Nè, tôi bảo ông canh bọn họ, đừng để bọn họ quấy rối tôi, nhưng sao ông lại chạy tới quấy rối tôi chứ, không giải quyết thứ này thì không ai có thể sống sót rời khỏi nơi này cả."
Sở Vĩ giãy ra khỏi gọng kiềm của Ôn Văn, thế nhưng lại phát hiện Ôn Văn đã lấy đi cái túi mang theo bên người của mình.
Ôn Văn mở cái túi, nhìn thoáng một cái thì khóe miệng lập tức co quắp, trong túi đều là thứ bom nguy hiểm trông như kẹo cao su kia, nếu là khi còn làm thám tử, nếu có người giấu loại chất cấm thế này, anh đã trực tiếp báo lên tổng cục cảnh sát rồi.
Anh lạnh giọng nói với Sở Vĩ: "Kế tiếp chuyện ở đây do tôi tiếp nhận, muốn đối phó vật thu nhận mà dựa vào cậy mạnh là không được."
Sở Vĩ chống nạnh nói: "Cậy mạnh không được chẳng qua là vì chưa đủ mạnh thôi, tôi có đủ bom để oanh tạc nơi này... có điều, sao ông biết về vật thu nhận vậy?"
Ôn Văn thở dài nói: "Ông đúng là một tên ngu, đương nhiên là vì tôi cũng là thợ săn!"
Vừa nãy bị nói là ngu, Ôn Văn nhất định phải trả lại.
Ôn Văn không quản tới chuyện che giấu danh tính nữa, còn giấu thì tên này sẽ phá hỏng hết mọi thứ mất.
Nhìn người này bày mưu tính kế, Ôn Văn vốn tưởng đây là một người hung ác, nào ngờ đâu lại là một chàng trai hề hước...
"Kế tiếp, ông không cần làm gì cả, giao hết mọi chuyện cho tôi là được."
Sở Vĩ ồn ào nói: "Ông không cần quản đâu, lão đại đã nói chỉ cần tôi đối phó được một vật thu nhận nguy hiểm thì sẽ để tôi tham gia sát hạch siêu thợ săn!"
Ôn Văn quay đầu lại trừng to mắt nhìn Sở Vĩ: "Ông á, tham gia sát hạch siêu thợ săn?"
"Không sai, ông phải kính trọng tôi một chút đấy, tôi chính là người siêu năng Đồng Hòa siêu mạnh..."
Ôn Văn liếc mắt không thèm quan tâm tới người này nữa, anh chạm vào huy hiệu nhân viên thu nhận, bản đồ địa hình mà chỉ có một mình anh có thể nhìn thấy xuất hiện.
Tấm bản đồ địa hình này không biểu lộ phạm vi lớn tới năm mươi mét vuông xung quanh, nó chỉ có khách sạn này mà thôi.
Chứng tỏ không quản khách sạn này có không gian riêng biệt hay không, ít ra thì nó cũng thật sự tách biệt với bên ngoài.
Sau đó Ôn Văn vỗ vỗ Tam Tể Nhi trên cổ mình, nó trực tiếp từ trên cổ Ôn Văn bò xuống, quấn quanh người Sở Vĩ.
"Coi chừng hắn, đừng để hắn quấy rối tao."
"Nè... thứ gì đây, trơn trơn trượt trượt tởm quá."
Sở Vĩ muốn kéo Tam Tể Nhi ra, cơ thể Tam Tể Nhi đột nhiên trở nên dài hơn, cứ như một sợi dây thừng vững vàng trói chặt hắn.
Tam Tể Nhi bây giờ sớm đã không còn là con rắn nhỏ gầy yếu nữa rồi, nó có thể biến thành dáng vẻ tam nhãn huyễn quang xà bất cứ lúc nào.
Ôn Văn thực tự nhiên đi tới bên cạnh pho tượng, vuốt ve phần bị nổ trước đó, bên trên ngay cả một chút dấu vết cũng không có.
"Thoạt nhìn thứ này không thể bị hư hại, không quản thế nào, thử thu nhận xem."
Ôn Văn quan sát vài lần rồi đi tới trước cửa sổ trực tiếp kéo tấm rèm xuống, thu hoạch được bốn thanh gỗ dài và bốn tấm rèm cửa.
Toàn bộ quá trình không có ai ngăn cản Ôn Văn cả, chỉ chăm chú quan sát hành động của anh.
Đối với bọn họ mà nói, Sở Vĩ giết không chết và trò chơi tử vong này đáng sợ ngang nhau, mà Ôn Văn có thể khống chế Sở Vĩ thì cũng không khá hơn chút nào.
Tiếp đó Ôn Văn cắm bốn khúc gỗ xuống dàn, tạo thành dàn giáo rồi treo màn lên, hoàn toàn vây kín bức tượng kia lại.
"Điều kiện đơn sơ, chỉ có thể làm vậy thôi."
Ôn Văn đưa tay về phía pho tượng, sợi xích màu đen nối đuôi nhau lan ra trói chặt nó, thử kéo vào trong trạm thu nhận.
Nhưng mà, thứ này không nhúc nhích chút nào.
"Sự việc quả nhiên không đơn giản như vậy."
Thứ này không chống cự lại trạm thu nhận, hiện giờ không thể thu nhận có hai khả năng.
Một là vật thu nhận này vượt khỏi giới hạn của trạm thu nhận, Ôn Văn cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm.
Hai là nó không phải chủ thể của vật thu nhận, hoặc nó chỉ là một phần của vật thu nhận mà thôi.
"Như vậy vấn đề nằm ở đám người kia, giống như lời Sở Vĩ đã nói, ba người kia đã sống vài lượt chơi, hiển nhiên không bình thường."
Ôn Văn hất đống rèm đi, ánh mắt sắc bén nhìn sang đám người bên ngoài.
Ngô Phượng Hà vẫn làm mặt buồn rười rượi, ông cụ kia cũng không ngừng than thở, thoạt nhìn khá là sầu khổ.
Nhưng nếu người bình thường rơi vào cục diện này sẽ có vẻ mặt như vậy sao?
Cậu chàng co rúc trốn trong góc mới là phản ứng tự nhiên.
Biểu cảm của bọn họ không có quá nhiều sợ hãi.
Ôn Văn không tin hai người này coi thường sống chết, vì thế bọn họ chắc chắn có vấn đề.
Nhưng vấn đề lớn nhất không phải bọn họ, mà là cô bé vẫn không ngẩng đầu kia, thứ mà cô bé ôm trong lòng cũng rất đáng nghi.
Ôn Văn đi tới, ngồi xổm trước mặt cô bé, mỉm cười nói: "Em ôm thứ gì đó, có thể cho anh coi một chút không?"
Cô bé lắc đầu, dùng âm thanh thực non nớt nói: "Anh không giống người tốt, em không cho anh xem đâu."
Nụ cười trên mặt Ôn Văn đông cứng, đứng dậy đi tới trước mặt Sở Vĩ, bảo Tam Tể Nhi thả đối phương ra.
"Thứ trong tay cô bé kia có lẽ chính là mấu chốt để chúng ta rời khỏi nơi này, ông qua đó cướp nó đi."
Sở Vĩ trừng to mắt hỏi: "Sao tôi phải làm chuyện này chứ?"
Ôn Văn lạnh giọng: "Không vì cái gì cả, chỉ vì tôi không muốn cướp đồ của con nít thôi."
"Ông không muốn cướp rồi bảo tôi cướp à?" Sở Vĩ tức tới muốn nổi điên.
Ôn Văn đưa nắm tay tới: "Vậy.... chơi oản tù tỉ đi."
Cuối cùng Sở Vĩ vẫn phải đi tới chỗ cô bé kia, vận may của hắn rất tệ, căn bản là chơi là thua.
Có điều đây không phải nguyên nhân hắn khuất phục, mà là hắn phát hiện Ôn Văn thật sự chuyên nghiệp hơn mình một chút xíu, ừm, chỉ một chút xíu mà thôi.
"Em gái ơi, có thể để anh xem món đồ của em một chút không?" Sở Vĩ cố gắng làm ra vẻ mặt ôn hòa.
Cô bé ngẩng đầu nhìn Sở Vĩ một cái, dùng giọng nói thực hồn nhiên nói: "Chú không giống người, con không cho chú xem đâu."
Sở Vĩ sững sờ tại chỗ hai giây, sau đó trực tiếp túm cổ áo xách con bé lên, muốn cường ngạnh cướp đồ.
Ôn Văn là anh trai, hắn lại là chú, Ôn Văn không giống người tốt, mà hắn thì trực tiếp không giống người luôn rồi, bảo hắn sao có thể nhẫn nhịn.
Sở Vĩ vừa ra tay với cô bé thì pho tượng quỷ dị kia cũng bắt đầu chuyển động, nó đưa tay về phía Sở Vĩ, một tia năng lượng trong suốt từ trong pho tượng bắn ra.
Cơ thể Ôn Văn cũng khẽ di chuyển, dùng tay phải chắn trước năng lượng đó, hấp thu nó.
"Năng lượng này đại khái là mức độ thấp nhất của cấp Tai Hại, xem ra vật thu nhận này cũng không quá mạnh, chỉ là tính chất hơi đặc biệt một chút mà thôi."
Tiếp đó, pho tượng lại tiếp tục phóng ra công kích nhưng đều bị Ôn Văn cản lại.
Ừm... người bình thường hoàn toàn không có cách nào phát hiện, vì thế trong mắt bọn họ, Ôn Văn giống như đang nhảy múa.
Có Ôn Văn bảo vệ, Sở Vĩ dễ dàng cướp được cái hộp của cô bé kia, đồng thời đưa nó cho Ôn Văn.
Nhìn thấy bề mặt cái hộp, Ôn Văn liền nheo mắt, hoa văn trên hộp giống hệt như khách sạn ô tô này!
Trên hộp có bốn chữ 'Trò Chơi Đi Săn' thật lớn!