Chương 225 - Ngọn Nguồn
Mở hộp ra, bên trong là một vài quân cờ và một bộ bàn cờ, là một trò chơi trên bàn cờ.
Có điều không hề có hướng dẫn trò chơi, cũng không có tin tức về hãng sản xuất cần có, hiển nhiên là sản phẩm ba không. [không có chứng nhận chất lượng, không có thông tin nhà sản xuất, không rõ nguồn gốc xuất xứ]
Trong số quân cờ, cái lớn nhất giống như pho tượng đồng thau, những quân cờ khác thì giống hệt như phiên bản hoạt hình của mọi người có mặt ở đây!
Ôn Văn đang định nghiên cứu sâu hơn thì cái hộp và đồ vật ở bên trong tan biến trong không khí cứ như một chùm pháo hoa.
Mà cô bé vẫn luôn giãy giụa trong tay Sở Vĩ cũng ngừng lại động tác, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt hờ hững nhìn Ôn Văn.
"Chậc, mày mới chính là boss của khách sạn này đi."
Ôn Văn đặt mông ngồi lên bàn, nhìn cô bé nói: "Bọn tao bây giờ, hẳn là đang ở trong trò chơi đó đúng không?"
Cô bé không nói lời nào, nhưng sắc mặt thì lại càng âm trầm hơn.
"Mà mày, chính là phát động trò chơi này, mọi thứ đều do mày điều khiển." Ôn Văn chỉ cô bé nói.
Sau khi thấy cái hộp kia, Ôn Văn đã hiểu đại khái hoàn cảnh nhà mình, nghiêm túc nói: "Kết thúc trò chơi này đi, bằng không tao sẽ cưỡng chế phá hỏng nó đấy!"
Nói xong, Ôn Văn rút khẩu Chước Hổ ra, hướng về phía trần nhà trực tiếp nổ một phát súng.
Viên đạn mạnh mẽ bắn thủng một cái lỗ lớn, phía bên ngoài không phải bầu trời mà là một thứ mơ hồ khó có thể hình dung.
Phần bị xé toạt bởi viên đạn kia có một tia sáng mặt trời với độ dày như một quả dưa chuột chiếu rọi vào giữa khách sạn.
Thế nhưng lỗ hổng này rất nhanh đã biến mất, phần hư hại đã được chữa trị.
"Xem đi, tao có năng lực phá hỏng nơi này." Ôn Văn cất súng nói.
Ánh mắt Sở Vĩ lóe sáng, hắn thích món đồ bạo lực này, vì thế thực hưng phấn nói với Ôn Văn: "Người anh em, khẩu súng này của ông tuyệt thế, có thể bán cho tôi không?"
Ôn Văn liếc trắng mắt, không thèm để ý tới Sở Vĩ, tiếp tục nhìn cô bé kia.
Cô ta im lặng một hồi mới nói: "Nếu mày phá hỏng tới một mức độ nhất định thì trò chơi cũng sẽ bị cưỡng chế kết thúc, đến khi đó tất cả mọi người ở đây đều sẽ chết."
Ôn Văn tự tin nói: "Ít ra thì, tao sẽ không chết."
"Nhưng bọn nó sẽ chết." Cô bé chỉ những người khác nói.
"Ể, tao cũng không chết." Sở Vĩ bước tới nói.
Cô bé nghẹn họng, hổn hển nói: "Trò chơi vẫn sẽ tiếp tục, chỉ có người hoàn thành trò chơi mới có thể đi ra ngoài, bọn mày tự giải quyết đi!"
Sau khi bỏ lại một câu hung ác, cơ thể cô bé biến thành một đống giấy màu rực rỡ tán loạn rơi đầy đất.
Hiển nhiên, cô ta đã thoát ra khỏi trò chơi này.
Ôn Văn nhìn ba người bình thường còn lại trong phòng, bỏ qua Lục Vũ đang run lẩy bẩy trong góc, đi tới chỗ Trịnh Thắng Lợi và Ngô Phượng Hà.
Nếu không có ba người bình thường này thì nhiệm vụ của Ôn Văn đã nhẹ nhàng rất nhiều, cứ trực tiếp bạo lực đột phá là được.
Nhưng có người thường ở đây, Ôn Văn còn phải chú ý tới an nguy của bọn họ.
Nhưng sự tồn tại của bọn họ cũng có tác dụng, ít nhất Ôn Văn có thể từ miệng bọn họ hỏi xem thứ này rốt cuộc là sao.
Ôn Văn tin tưởng, Trịnh Thắng Lợi và Ngô Phượng Hà chính là người biết rõ chuyện này.
"Nói đi, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liên quan tới sống chết, mấy người đừng có giấu giếm." Ôn Văn chiễm chệ ngồi trước mặt hai người, miệng ngậm tẩu thuốc hỏi.
"Tiên sinh, chúng tôi thật sự không giấu giếm, những gì biết được đã nói hết với vị kia rồi." Ngô Phượng Hà lộ ra biểu cảm oan ức, chỉ Sở Vĩ nói.
Sở Vĩ gật đầu: "Những điều tôi nói trước đó là do cô ta kể, kể rất cặn kẽ."
"Ông đừng có ngắt lời." Ôn Văn liếc mắt lườm Sở Vĩ, sau đó nói với Ngô Phượng Hà: "Những điều mấy người nói với hắn không phải chuyện tôi muốn nghe."
Sắc mặt Ngô Phượng Hà có chút cứng đờ: "Vậy... ngài muốn nghe chuyện gì?"
Ôn Văn từng câu từng chữ nói: "Tôi muốn biết, quan hệ của các người và con bé kia."
Ngô Phượng Hà và Trịnh Thắng Lợi liếc nhìn nhau, không nói tiếng nào.
"Aiz, thật ra tôi là người tốt..."
Ôn Văn chu môi huýt sáo một tiếng, hình thể của Tam Tể Nhi bắt đầu phình to lên hệt như một quả bóng hơi, gạt hết toàn bộ bàn ghế sang một bên, biến thành một con rắn khổng lồ đường kính cỡ thùng nước.
Cả con rắn có màu đỏ tươi, bắp thịt cuồn cuộn, hướng về phía hai người phát ra tiếng khè điếc tai, nước bọt tanh hôi gần như muốn phun lên mặt bọn họ.
Hai người kia bị dọa mất hồn mất vía, không ngừng lùi về phía sau, kiểu này mà là người tốt lành gì chứ?
Khóe miệng Ôn Văn rũ xuống, cơ thể hơi nghiêng tới trước, mắt nhìn chằm chằm hai người, giống như một con thú dữ chuẩn bị vồ người ta.
"Nói hay không nói, không nói thì bọn mày cứ trở thành phân rắn đi vậy."
Hai người liếc nhìn nhau, vẻ mặt sợ hãi và nghi ngờ nhìn Ôn Văn, giống như không hiểu Ôn Văn đang nói gì.
Ôn Văn nhìn Ngô Phượng Hà, thở dài một tiếng: "Aiz... trước đó khi tôi muốn vào cô đã cảnh báo tôi, vì thế tôi cũng khá có hảo cảm với cô, nếu cô chịu nghe lời thành thật nói cho tôi biết thì tốt biết bao."
Dứt lời, ánh mắt Ôn Văn chuyển thành đỏ bừng, dùng giọng điệu quỷ dị nói: "Nói cho tôi biết, hai người có quan hệ gì với con bé kia!"
Tinh thần Ngô Phượng Hà lập tức trở nên mê mang: "Con bé tên là Trịnh Di, là con gái của tôi, cháu gái của ông ấy, năm nay bảy tuổi."
"Phượng Hà, sao lại..."
Trịnh Thắng Lợi muốn cản Ngô Phượng Hà nhưng đầu của Tam Tể Nhi đã lập tức áp sát, làm ông ta không dám nói câu nào.
Ngô Phượng Hà tiếp tục kể: "Một tháng trước, không biết con bé từ đâu có được món đồ chơi này, nó tìm tôi để chơi nhưng tôi bận việc nên không chơi với con bé."
"Vốn tôi cũng không để ý, nhưng từ đó về sau, mỗi ngày con bé đều cầm thứ gì đó tới tìm tôi và ông nó chơi, hơn nữa tâm tình cũng ngày càng kích động hơn, giống như si mê vậy."
"Bảy ngày trước, tôi rốt cuộc không chịu nổi nữa tát con bé một cái, đêm đó chúng tôi liền rơi vào trong trò chơi này, vẫn luôn tiến hành trò chơi tử vong này."
Nghe Ngô Phượng Hà nói xong, Ôn Văn có chút suy tư dựng thẳng hai ngón tay nói: "Tôi có hai vấn đề, thứ nhất, con bé khi nãy trông không giống chỉ mới bảy tuổi. Thứ hai, trò chơi này đã tiến hành được bảy ngày, dựa theo quy tắc trò chơi thì các người không có khả năng sống lâu đến thế."
Ngô Phượng Hà lập tức nói: "Bắt đầu từ khi chúng tôi tiến vào trò chơi, mỗi ngày con bé đều có thay đổi, giống như một ngày lớn thêm một tuổi vậy."
"Mặt khác, tuy hai chúng tôi vẫn luôn ở trong trò chơi này nhưng con bé chưa từng tổn hại chúng tôi."
"Chúng tôi không phải con mồi, người tử vong ngẫu nhiên cũng không phải là chúng tôi, thậm chí pho tượng kia còn bảo vệ chúng tôi trong vòng quy tắc cho phép."
"Khi mọi người chết hết chỉ còn lại hai chúng tôi thì trò chơi sẽ tạm thời kết thúc, hôm sau trò chơi sẽ bắt đầu lại bình thường, mà chúng tôi thì vẫn luôn bị nhốt ở đây, cũng may trong phòng bếp có thức ăn, bằng không cũng chết vì đói rồi."
Sau khi kết thúc thôi miên, Ôn Văn nhìn sang Sở Vĩ.
Sở Vĩ gật đầu: "Sự kiện mất tích bắt đầu từ bảy ngày trước, có một thợ săn đã tới điều tra nhưng cũng mất tích, nguyên nhân là thế nên mới để kẻ bất tử tôi đây tới xử lý.
Ôn Văn kết thúc thôi miên, vẻ mặt Ngô Phượng Hà có chút hoảng hốt, hai mắt vô thần, giống như bị mất hồn vậy.
Đây cũng là nguyên nhân Ôn Văn không muốn sử dụng ngay từ đầu, loại khống chế tinh thần này của huyết tộc dù sao cũng là kỹ năng sinh ra để đi săn, chỉ ảnh hưởng tới những hành vi đơn giản còn ổn, nhưng trực tiếp ép buộc đối phương nói ra chuyện mình không muốn nói thì sẽ tạo thành tổn thương tinh thần vĩnh viễn.