Chương 259 - Phủi Sạch Quan Hệ
Hỏi chuyện Liễu Thương và người dân trong thị trấn xong, Ôn Văn tìm Tam Tể Nhi rồi cùng rời khỏi trấn Quang Phổ.
Nếu không có nhân chứng sống Liễu Thương và nhóm người dân bị tẩy não, Ôn Văn tùy tiện kích động tranh chấp với giáo đường Vinh Quang, cho dù không bị nghiêm phạt thì cũng sẽ rơi vào chút phiền phức.
Nhưng nếu thật sự là giáo đường Vinh Quang có vấn đề thì Ôn Văn chẳng những không có sai lầm, ngược lại còn có công lớn.
Mà Hiệp Hội Thợ Săn trước giờ thưởng phạt rõ ràng, sau khi chuyện này kết thúc, phần thưởng sẽ được chuyển vào tài khoản của Ôn Văn.
Chỉ tiếc người của Hiệp Hội Thợ Săn tới quá nhanh, bằng không Ôn Văn còn định kiếm chút béo bở trong trấn này, dù sao thì anh cũng có thể tính là người đã cứu sinh mệnh của người dân trong trấn.
Trong xã hội người siêu năng, Hiệp Hội Thợ Săn vẫn luôn chiếm giữ vị trí bá chủ tuyệt đối, chỉ cần có đạo lý thì không cần phải chịu thỏa hiệp.
Đối với thợ săn mà nói, tổ chức bí ẩn chẳng qua chỉ là lũ chuột trốn trong cống ngầm mà thôi, nếu chúng dám nhảy ra ngoài thì sẽ bị bánh xe của Hiệp Hội Thợ Săn nghiền ép tới chết.
Nếu như tất cả tổ chức bí ẩn liên bang có thể tập trung lại để đối phó Hiệp Hội Thợ Săn thì có lẽ sẽ mang tới chút phiền phức cho Hiệp Hội Thợ Săn.
Nhưng muốn đám tổ chức có tư tưởng hoàn toàn khác biệt này tập trung lại với nhau, chỉ sợ so với chuyện để bọn chúng tự giết nhau.
Nói đến cùng thì từ trước đến nay, kẻ địch chủ yếu của Hiệp Hội Thợ Săn không phải đám tổ chức bí ẩn, mà là 'Thế Giới Trong' không thể đo lường được, và đám quái vật mỗi phút mỗi giây đều đang rình rập thế giới này.
Bởi thế Ôn Văn không có hứng thú tham gia màn đảng phái phân tranh của giáo đường Vinh Quang, không nói tới không mò được chỗ tốt gì cả, còn tạo ra một mớ rối nùi là chắc chắc.
Vì thế Ôn Văn quyết định mau chóng giao lá thư kia cho cha sứ Lưu Đan Phong, vất củ khoai nóng phỏng tay này đi, sau đó cải trang biến mất khỏi thành phố Thiên Hà, chuyên tâm làm chuyện mà mình muốn làm.
Nếu đã quyết định thì Ôn Văn sẽ không lãng phí thời gian, ngay đêm đó lái xe tới thành phố Thiên Hà.
Đương nhiên, lái xe không phải Ôn Văn mà là Tam Tể Nhi, Ôn Văn thì nằm trong xe ngủ.
Sáng hôm sau, xe tiến vào địa giới thành phố Thiên Hà, Ôn Văn lập tức chỉ huy Tam Tể Nhi lái xe tới một nơi không người, sau đó cất xe vào trong trạ thu nhận.
Bắt đầu từ khi tiến vào thành phố này, Ôn Văn không định nghênh ngang dùng thân phận của mình, bởi vì như thế rất dễ làm giáo đường Vinh Quang chú ý.
Tuy không sợ bọn họ, nhưng cứ có con muỗi vo ve bên tai thì cũng là chuyện rất phiền phức.
Dù sao từ giáo chủ trong miệng Liễu Thương cũng ở tại thành phố Thiên Hà này.
Ôn Văn kích hoạt năng lực của mũ quả dưa, để nó biến thành một cái nón mềm màu đen, áo khoác dài màu đen biến thành ba đờ xuy màu nâu, trên mặt là cặp kính mác gọng vàng, miệng ngậm một cái tẩu hút thuốc màu đen.
Hiện giờ tiết trời đã vào cuối thu, quần áo của Ôn Văn lúc này trông rất bình thường ở thành phố Thiên Hà, vì thế sẽ không làm ai chú ý tới anh.
Cha sứ Lưu Đan Phong không ở nhà thờ lớn của thành phố Thiên Hà, mà ở một khu chung cư bình thường, Ôn Văn vừa tiến vào thì lập tức cảm nhận được có người ở trong góc tối quan sát, có điều chỉ là hai người bình thường, vì thế anh cũng không quá chú ý.
Người của giáo đường Vinh Quang không sung túc tới mức theo dõi tất cả người siêu năng, hơn nữa người theo dõi này còn không phải chuyên nghiệp...
Địa chỉ mà Diêm Tu đưa cho Ôn Văn viết là chín trăm tòa số ba, cũng không nói là phòng số mấy, hơn nữa tòa nhà số ba này thì chỉ có tám tầng mà thôi.
Ôn Văn đau đầu, tiến vào trong chung cư, đi lên tới tầng tám thì không còn đường nữa: "Một cha sứ, chỗ ở còn thần thần bí bí."
Không đợi Ôn Văn nghiên cứu thì trên vách tường tầng tám đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, là lối vào cầu thang.
"Chậc, thật sự có tầng chín."
Ôn Văn nhún vai, trực tiếp lên cầu thang.
Sở dĩ anh dám trực tiếp tiến vào như vậy, một là tin tưởng thầy của Diêm Tu không việc gì cần phải hại mình, hai là có trạm thu nhận tồn tại, cho dù anh bước vào đầm rồng hang hổ thì cũng không tính là cùng đường.
Theo Ôn Văn ngày càng mạnh mẽ hơn, anh đã không cần phải tính tính toán toán sợ đầu sợ đuôi như trước kia nữa rồi, trong thế giới người siêu năng này, anh đã không còn là một kẻ yếu đuối không có chút lực phản kháng nào nữa rồi.
Vì thế bắt đầu từ khi rời khỏi thành phố Phù Dung Hà, lúc sử dụng năng lực Ôn Văn cũng không còn cố ý che giấu.
Lúc thực lực của anh còn nhỏ yếu, có năng lực vượt quá lẽ thường sẽ mang tới tai họa cho anh.
Nhưng khi thực lực của anh đã mạnh mẽ hơn, những năng lực đó sẽ làm anh được coi trọng hơn!
Có điều, cảnh giác thì vẫn cần phải có, Ôn Văn cũng không muốn lật thuyền trong mương.
Đi lên lầu, hai mắt Ôn Văn liền tỏa sáng, trên tầng thượng của tòa nhà này là một vườn hoa nhỏ, cây cối, hoa cỏ, suối phun nhỏ, thậm chí còn có cả hai tầng gác lửng.
"Anh chính là thám tử Ôn tới đưa tin cho tôi mà Diêm Tu đã nói trong điện thoại đúng không, tôi là Lưu Đan Phong, anh quả nhiên tuấn tú lịch sự như lời A Tu nói." Một ông cụ mặc áo len và đeo kính đi tới trước mặt Ôn Văn, cười híp mắt nói.
Trong số những người của giáo đường Vinh Quang mà Ôn Văn đã gặp, Lưu Đan Phong là người lịch sự nhất, làm người ta vừa nhìn đã cảm thấy có ấn tượng tốt.
Có điều Ôn Văn không đáp lời, chỉ chỉ vườn hoa nói: "Đây là ông trồng à?"
Cha sứ Lưu mỉm cười, ngoại trừ đồ đệ mà ông chính tay dạy dỗ, số hoa cỏ này chính là kiệt tác đắc ý nhất của ông.
"Từng cành cây ngọn cỏ, từng viên nói viên gạch đều là tôi tự làm, những người từng tới đây chơi cũng khen ngợi không ngớt, nhìn gốc lan kia đi, tôi..."
Lịch sự lắng nghe ông lão nói xong, Ôn Văn thực phá hư cảnh sắc nói: "Ông đã xin phép xây dựng bên quản lý thành phố chưa, xây dựng nhiều thứ như vậy trên sân thượng liệu có tạo thành gánh nặng cho tòa nhà hay không, rễ của thực vật có phá hư mặt sàn sân thượng hay không..."
Vị cha sứ già hiền hòa nho nhã nghe lời Ôn Văn nói xong thì mạch máu ở phần thái dương có hơi lồi lên.
Nếu Ôn Văn không phải là thợ săn có quan hệ tốt với học trò của ông, ông thậm chí đã muốn vung tay áo rời đi.
"Đây là thư mà Diêm Tu nhờ tôi đưa cho ông, tôi không đọc qua nhưng tôi có một nghi ngờ, ông và Diêm Tu có thể gọi điện thoại, vì sao lại muốn tôi chuyển giúp một lá thư chứ?"
Tâm tình Lưu Đan Phong trở nên lạnh nhạt nói: "Có nhiều thứ không thể nào nói rõ trong điện thoại."
Những lời Ôn Văn nói khi này làm cha sứ Lưu Đan Phong không thể nào có nổi nhiệt tình với Ôn Văn.
"Đã vậy thì tôi không quấy rầy ông xử lý việc lớn." Ôn Văn mỉm cười, xoay người rời đi.
Ôn Văn đi thẳng một mạch như vậy làm Lưu Đan Phong có chút không biết phải làm sao, ông vốn định lôi kéo người thợ săn này một chút, nhưng người này khi lên tới đây thì ba hoa chích chòe một trận sau đó trực tiếp rời đi?
Sao người này không chịu hành động theo hướng bình thường vầy chứ?
Đứng sững sờ tại chỗ một hồi, cha sứ Lưu Đan Phong nhịn không được bật cười.
Diêm Tu không có khả năng tìm một tên ngốc truyền tin, vì thế dáng vẻ của Ôn Văn có lẽ là cố ý gây sự, sau đó phủi sạch quan hệ, để tránh chính mình bị dính vào phiền phức.
"Cứ như mình là thú dữ không bằng, người trẻ tuổi bây giờ thật là, không có chút trách nhiệm nào cả..."