Chương 260 - Kế Hoạch Tiếp Theo
"Có thể làm giáo chủ kia căm hận tới mức gọi lão cẩu, sao có thể chỉ là một ông lão hiền lành cả ngày chỉ biết đùa hoa nghịch cỏ được chứ, ông ta chính là một con thú dữ." Ôn Văn đi xuống lầu, lẩm ba lầm bẩm nói với Tam Tể Nhi.
Thật ra Ôn Văn không biết Lưu Đan Phong là hạng người gì, cũng không có hứng thú hiểu.
Bởi vì anh luôn cảm thấy người có tuổi lại có địa vị cao thế này đều là người có tâm tư sâu lắng, không muốn bị những người này lợi dụng tiếp nữa.
Nếu nói là sợ thì Ôn Văn không phải sợ.
Lúc còn là người bình thường, Ôn Văn cũng thường xuyên lục đục với đám người có tâm tư thâm trầm rồi, còn thường xuyên giành được thắng lợi.
Nhưng nếu hiện giờ đã có siêu năng lực, đã biết thế giới này thật ra tuyệt vời đến vậy, đương nhiên là không có tâm tư chơi trò chơi quyền lực với ông lão kia.
Đối với anh mà nói, đám quái vật kia còn đáng yêu hơn.
Cãi cọ với một ông lão, chẳng thà đi ghẹo nữ Vampire còn thú vị hơn.
Ôn Văn dùng năng lực của mũ quả dưa thay đổi quấn áo trên người mình một chút, rồi tìm một khách sạn bình thường tới ở.
Anh chuẩn bị sửa sang một chút công việc liên quan tới trạm thu nhận, sau đó lại làm việc... thăm dò bệnh viện tâm thần kia.
Bệnh viện kia tên là Tâm Hồn Ấm Áp, là bệnh viện có danh tính tốt nhất khắp tỉnh Tương Nam này, nhưng nửa năm trước thì tất cả bác sĩ và bệnh nhân đã biến mất toàn bộ.
Nếu không phải trước khi rời khỏi bệnh kia Ôn Văn đã hủy đi tất cả ghi chép và tin tức của mình, phỏng chừng trước khi bắt nữ Vampire, anh đã bị Hiệp Hội Thợ Săn điều tra tới rồi.
Khi đó Ôn Văn không dám điều tra sâu, sau khi bắt được quái vật thì vội vàng rời khỏi thành phố Thiên Hà, bây giờ chính là lúc để điều tra rõ ràng.
Tin tức về bệnh viện, Ôn Văn đương nhiên đã sớm điều tra rõ rồi, bởi vì là bệnh viện tư nhân nên quy mô cũng không lớn.
Một người viện trưởng, năm bác sĩ, mười bốn y tá, mười tám hộ lý, tính thêm cả đầu bếp, bảo vệ này nọ thì nhân viên cũng không tới trăm người.
Nhưng bệnh nhân tâm thần thì lại không ít, trong đó có vài người quái dị làm Ôn Văn có ấn tượng sâu sắc.
Tỷ như có một kẻ ngu cứ nói mình là 'người xuyên việt'...
Một lượng người lớn như vậy biến mất nhất định có thể tính vào sự kiện quái dị, nhưng theo tài liệu mà Ôn Văn xem được thì chuyện ở bệnh viện đó chỉ bị niêm phong lại, thậm chí còn không có nhân viên hỗ trợ trông coi.
Xem ra, Hiệp Hội Thợ Săn nhận định rằng những người đó biến mất không có liên quan tới bệnh viện này.
Thực tế thì khoảng thời gian nửa năm này, bệnh viện đã bị lan truyền thành một khu nhà ma thần bí, có rất nhiều thanh niên nam nữ tới đây luyện gan, nhưng không nghe nói có ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Có điều Ôn Văn vẫn muốn tự mình tới xem, như vậy mới có thể từ bỏ ý nghĩ về nó.
...
Giẫm lên bệ xí, Ôn Văn xuất hiện trong trạm thu nhận với trạng thái ngồi xổm.
Vị trí anh xuất hiện là trung tâm khu Tai Nạn, ở đây ngoại trừ con nòng nọc nước kia thì không có sinh vật trí khôn nào khác có thể nhìn thấy Ôn Văn xuất hiện với dáng vẻ thực buồn cười này.
Nòng nọc nước nhìn thấy Ôn Văn tới, nó thực hưng phấn bơi tới bơi lui nhưng Ôn Văn không để ý tới nó, chỉ đi tới một phòng giam ở khu Tai Nạn.
Phòng giam này là nhà kho để anh chất đầy đồ đạc của mình, dù sao cũng không thể đặt hết mọi thứ vào trong vali đen.
Chủ yếu là tới xem khẩu Phật Thuyết Gatling mà thôi, anh không biết liên tục bắn một khoảng thời gian dài như vậy có thể tạo thành ảnh hưởng cho khẩu súng kia hay không.
Có điều nó không sao cả, số lượng đạn tiêu hao làm Ôn Văn khá lo lắng, cả một thùng đàn lớn như vậy mà đã rỗng hết phân nửa, có nghĩa là sau này Ôn Văn không thể bắn thỏa thích nữa rồi.
Mặc dù trên Phật Thuyết Gatling có khắc Lục Tự Chân Ngôn, không cần là đạn săn ma cũng có thể bắn ra hiệu quả của đạn săn ma, nhưng đạn có thể tiếp nhận nổi chân ngôn cũng có giá trị cực kỳ xa xỉ, cho dù rẻ hơn đạn săn ma rất nhiều thì cũng không chịu nổi số lượng lớn như vậy!
"Khó trách bọn họ lại mang thứ này đi làm hàng tặng kèm cho mình, dùng thứ này giết chết quái vật kiếm được tiền săn ba căn bản không đủ để bù lại số tiền tiêu hao!"
Ôn Văn ôm ngực, có chút luyến tiếc.
Có điều đối với anh mà nói, thật ra mọi thứ đều là đáng giá, dù sao thì người khác bắt quái vật chỉ được lợi từ khen thưởng của hiệp hội, mà Ôn Văn thì có thể thu được bản thân quái vật.
Nhưng cho dù như vậy thì Ôn Văn vẫn cảm, thấy đau lòng.
Trái tim anh đau, thì anh phải tìm người khác để gây rối một chút.
Vì thế, hắn dùng máy in trong trạm thu nhận in ra một đống bài thi rồi gửi cho đám quái vật.
Lúc làm bài thi, đám quái vật kia không kêu rên thì cũng căm phẫn, cảm thấy quái vật có thể giết nhưng không thể nhục.
Lúc thu lại bài thi, đám quái vật kia đều hi vọng mình có được thành tích tốt, dù sao thì thành tích tốt thì mới có khen thưởng, thành tích không tốt...
Nghiêm phạt của Ôn Văn khá là khủng khiếp...
"Lần này Từ Hải không còn làm bài thi qua quýt nữa, Hồ Ấu Lăng thì cũng đã có quy củ hơn..."
Kết quả cuối cùng làm Ôn Văn khá hài lòng, hiện giờ thì ít nhất phần lớn quái vật đều rất mong đợi vào Ôn Văn, ít nhất cũng không còn hiện tượng nộp giấy trắng như lần kiểm tra trước nữa.
Người giành được vị trí thứ nhất vẫn là Đào Thanh Thanh có trình độ văn hóa khá cao.
Mà Nhan Bích Thanh rõ ràng có tri thức uyên bác hơn, tuy không dám chống lại mệnh lệnh của Ôn Văn nhưng cũng không quá chăm chú trả lời.
Nếu đã có người đứng thứ nhất thì phải tới phần khen thưởng, vì thế Ôn Văn định rút một ống máu từ người có thái độ không tốt là Nhan Bích Thanh, đút cho Đào Thanh Thanh.
Về phần tại sao lại không đút máu thiên sứ...
Đầu tiên là hàng đó hiện giờ vẫn còn là dáng vẻ than tổ ong, thứ hai là nếu Đào Thanh Thanh uống máu đó, chỉ sợ sẽ bị tinh lọc luôn mất.
...
Trải qua vài ngày học tập, Hoành Ảm đã có thể tính là một thợ săn mới ra đời.
Nhưng Ôn Văn vẫn không xuất hiện, Hoành Ảm chỉ có thể đi loanh quanh trong trạm thu nhận.
Ôn Văn nói rất rõ ràng, hiện giờ thân phận của Hoành Ảm ở liên bang chính là một người không có hộ khẩu, nếu muốn ra ngoài hành động tự do thì nhất định phải tìm một cơ hội thích hợp.
Bằng không cậu sao lại có thể trốn ra từ phòng giam của Đọa Thần Huyết được chứ, đó là một vấn đề sẽ bị thợ săn miệt mài theo đuổi.
Chế độ hộ tịch của liên bang rất hoàn thiện, cho dù Ôn Văn muốn làm ra thân phận cho Hoành Ảm cũng không dễ.
Ủy thác cho SCP kim cơ hội đương nhiên là có thể, nhưng thân phận giả này sẽ bị trói buộc với Ôn Văn, có lẽ sẽ mang tới phiền toái không cần thiết cho anh.
Vì thế phỏng chừng Hoành Ảm còn phải ở lại trong trạm thu nhận vài ngày.
Có điều ở trạm thu nhận cũng không có gì không tốt, ở đây không lo ăn không lo mặc, còn có thể nhìn thấy mụ phù thủy mà trước kia vẫn luôn làm trò hề dằn vặt cậu, chuyện này lại càng khiến Hoành Ảm hài lòng hơn.
Hôm nay Hoành Ảm như bình thường tới xem đám quái vật kia thì phát hiện hôm nay đám quái vật có chút kỳ quái.
Giống như chúng vừa mới bị giày xéo một phen vậy....
Hỏi ngục tốt thì Hoành Ảm mới biết thì ra khi nãy Ôn Văn đã bắt đám quái vật làm bài kiểm tra.
Hoành Ảm không rõ để đám quái vật này học tập thì có lợi ích gì, đám quái vật muôn hình muôn dạng này rõ ràng là sự tồn tại hoàn toàn khác biệt với nhân loại.
Lẽ nào chủ nhân trạm thu nhận muốn dạy dỗ tốt đám quái vật này rồi thả bọn họ ra?