Trạm Thu Nhận Tai Ách

Chương 262 - âm Thanh Không Nên Nghe Thấy

Chương 262 - âm Thanh Không Nên Nghe Thấy


Ôn Văn nhịn không được cười phá lên, tuy anh không quá tập trung trong chuyện trả lời, nhưng cũng không đến mức trở thành chuyện nói bậy.
Vụ án anh kể là có thật, chỗ cao siêu của hung thủ nằm ở chỗ hắn để lại một người sống, đồng thời cố gắng lưu lại chứng cứ chỉ về phía người phụ nữ còn sống, nếu không dồn hết tâm trí, có lẽ Ôn Văn cũng không phát hiện được vấn đề.
Có điều không cần phải giải thích cho cô gái kia nghe, dù sao những gì cần tìm hiểu từ miệng bọn họ, Ôn Văn đã biết cả rồi, cô gái kia không còn la hét ầm ĩ ở bên tai nữa, Ôn Văn lại càng có thể tập trung điều tra hơn.
Đội thám hiểm đêm nay tổng cộng có tám người, một cặp tình nhân trẻ tới thành phố Thiên Hà du lịch, cặp anh em học sinh cấp ba ở thành phố này, và ba học sinh nam của đại học Thiên Hà.
Khi bọn họ nghe nói Ôn Văn làm nghề thám tử, đám người bắt đầu lôi kéo làm quen với anh, nhất là Lưu Kiều Kiều không có cảm giác an toàn nhất thì lại càng đặc biệt thích quấn lấy Ôn Văn hỏi này hỏi nọ.
Dù sao thì bọn họ phải ở lại bệnh viện không người này cả một đêm, mà Ôn Văn với tư cách là người lớn tuổi nhất, lại còn là một thám tử, có anh đi cùng thì mọi người cũng an tâm hơn rất nhiều.
Mà Ôn Văn cũng nhân cơ hội này tìm hiểu được thứ mà bọn họ gọi là 'thám hiểm', vì thế cũng coi như không lỗ.
Bị cô gái tên là Lưu Kiều Kiều kia nói là kẻ lừa gạt, Ôn Văn cũng không phủ nhận, ánh mắt của những người khác nhìn anh cũng trở nên khinh thường hẳn.
Kẻ lừa gạt cũng chẳng có gì, người sống một đời, có ai mà chưa từng lừa người khác đâu chứ.
Nhưng chỉ một cô bé mười bốn mười lăm tuổi cũng không lừa được, người này cho dù là thám tử thì cũng chỉ là thám tử chuyên quản chuyện nhà mà thôi.
Nhìn ánh mắt bọn họ, Ôn Văn biết bọn họ nghĩ như thế nào, chỉ là Ôn Văn không quan tâm tới.
Anh ngồi xổm xuống, nhổ một gốc cỏ dại lên cả gốc, sau đó đặt luôn cả phần bùn đất lên lòng bàn tay, hít sâu một cái, sau đó thất vọng lắc đầu.
Cỏ dại đã mọc ở nơi này nửa năm, không hề bị lây nhiễm chút hơi thở siêu năng nào.
Anh không sợ nơi này có khác thường, anh sợ là nơi này không có.
Ôn Văn chưa bao giờ tin tưởng ngẫu nhiên hay bất ngờ gì gì đó, nhặt được vật thu nhận có năng lực hữu dụng là chuyện có khả năng.
Nhưng thứ mạnh mẽ như Trạm Thu Nhận Tai Ách, làm gì có chuyện không có nguyên nhân khi chọn lựa một người cơ chứ?
Ôn Văn cũng không phải nam chính của tác giả viết tiểu thuyết, anh mới không tin mình có được vận mệnh tốt như vậy.
Ban đầu bệnh viện tâm thần này khẳng định có vấn đề, chỉ là anh không biết.
Hành động quái dị của Ôn Văn rơi vào trong mắt đám người, làm bọn họ nhịn không được phì cười.
"Được rồi, mọi người đều biết ông không phải thám tử rồi, ông có làm ra vẻ như vậy cũng không có ý nghĩa đâu, chúng ta còn phải ở lại đây cả đêm đó." Một sinh viên tên là Chu Hải Dương đi tới vỗ vỗ bả vai Ôn Văn nói.
Hắn có lòng tốt nhưng Ôn Văn nghe xong thì khó chịu, anh đứng dậy liếc nhìn Chu Hải Dương, quyết định trêu đùa người này một phen.
Tiếp đó, anh giả vờ nói một đống lời vô nghĩa, cuối cùng đưa ra một kết luận: "Cậu là người máu O."
Sau đó Ôn Văn xoay người đi, lưu lại Chu Hải Dương há to miệng.
Thám tử có thể xem thấu nhóm máu người ta... không khoa học!
Thế nhưng Chu Hải Dương không biết, đối với người có thể chất Vampire như Ôn Văn, ngửi được nhóm máu của một người không phải chuyện khó.
Chu Hải Dương hào hứng chạy tới trước mặt hai người anh em của mình, nhỏ giọng nói: "Cái vị Ngô tiên sinh kia có lẽ là thần thám thật đấy, ổng thế mà lại có thể nhìn ra tui nhóm máu O!"
Hai người bạn học cùng chăm chú nhìn Chu Hải Dương, bọn họ đang nghi ngờ rằng người đồng hành của mình là một kẻ ngu ngốc.
Lừa dối Chu Hải Dương xong, Ôn Văn bắt đầu đặt tinh lực vào việc thăm dò bệnh viện tâm thần.
Trong này trưng bày rất nhiều thứ mà Ôn Văn cảm thấy quen thuộc, nhưng đối với anh thì đã không còn giá trị, gần hai tháng nay, mỗi ngày đều có người lui tới nơi này, trong tình huống này có nhiều manh mối cũng không có tác dụng.
Bệnh viện chỉ có hai tòa kiến trúc, một tòa nhà chính, một tòa phòng bệnh, chính giữa là khoảng sân để người bệnh hoạt động.
Tòa lầu chính chủ yếu để điều trị những bệnh bình thường về tinh thần, mà trong tòa phòng bệnh thì chính là những người điên không thể thả ra ngoài.
Nếu như lúc làm người bình thường, Ôn Văn mất đi lý trí thì có lẽ sẽ ở nơi đó.
Vốn Ôn Văn lẫn trong đám người, nhưng anh không thích vừa đi vừa nghỉ như những người khác nên thoáng một cái đã đi ở trước nhất, những người khác thì đi theo ở phía sau.
Những người khác đi theo phía sau Ôn Văn, giống như tham quan viện bảo tàng vậy, chỉ có Chu Hải Dương và Lưu Kiều Kiều vẫn còn canh cánh chuyện Ôn Văn lừa gạt mình phát hiện, điểm chú ý của Ôn Văn hoàn toàn khác với những người khác.
Ôn Văn giống như tới để tìm manh mối, mà những người khác thì giống như đang dạo chơi.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới lầu ba của bệnh viện, Ôn Văn mở cửa đi vào một căn phòng, thiết bị trong phòng đều phủ đầy bụi, Ôn Văn cầm tờ bệnh án, run run phẩy bụi bên trên, nhìn qua vài lần thì khóe miệng nhếch lên, tiện tay ném xuống.
Chu Hải Dương nhặt tờ bệnh án lên, cũng tò mò đọc qua một lần.
Người bệnh của phòng này đúng là một bệnh nhân quỷ dị.
Bệnh nhân này bị bình hoa rơi từ trên lầu đập trúng, sau đó bắt đầu có cái nhìn vặn vẹo về thế giới này.
Nhân loại trong mắt hắn chính là thức ăn thơm ngon, là vị tôm hùm, là vị khoai tây chiên, đều có sự khác biệt riêng.
Mà thức ăn ngon trong mắt hắn lại là máu thịt đầm đìa của tay chân con người.
Hắn không muốn tổn thương người khác nên mới tới bệnh viện tâm thần chữa trị, đồng thời cũng rất phối hợp.
Trong quá trình chữa trị, hắn vẫn luôn cố ép mình ăn cơm nước bình thường, chịu đựng không đi tổn thương người khác.
Sau đó, khi bệnh của hắn được chữa trị xong, đáng lý ra phải là tình cảnh vui vẻ mới đúng.
Nhưng lúc này hắn chợt phát hiện khi ăn những món ăn bình thường mà mình vẫn luôn thiết tha mơ ước lại nhạt như nước ốc, thậm chí còn cảm thấy rất chán ghét.
Mà người đi đường tới tới lui lui lại làm hắn cảm thấy rất thèm ăn...
Xem xong ca bệnh này, Chu Hải Dương run run, sau đó tò mò hỏi Ôn Văn: "Bệnh án này có vấn đề gì không?"
"Bệnh viện nào mà lại viết bệnh án như vậy chứ, chỉ muốn dọa đám 'người thám hiểm' bọn cậu thôi." Ôn Văn khinh thường nói.
"Có là giả thì cũng rất đáng sợ đó." Chu Hải Dương cảm thấy lưng mình lành lạnh.
Ôn Văn tiếp tục tìm kiếm trong phòng một hồi, sau đó ngẩng đầu nói với hắn: "Ah đúng rồi, tuy đây chỉ là bệnh án giả, người người này thì có lẽ là thật."
"Sao ông biết là thật?" Lưu Kiều Kiều cũng xem xong phần bệnh án kia, xen vào câu chuyện của hai người, tò mò nhìn Ôn Văn nói.
Ánh mắt Ôn Văn lặng im, miệng chậm rãi nhếch lên, vẻ mặt quỷ dị nói: "Bởi vì... tôi đã từng thấy hắn ta!"
"A!"
Lưu Kiều Kiều sợ tới hét thảm một tiếng, trốn ra phía sau anh trai mình, mà Chu Hải Dương cũng cảm thấy cơ thể mình rét run.
Ôn Văn bật người khôi phục biểu cảm, anh chỉ muốn dọa người một chút mà thôi, sau khi dạo quanh nơi này một hồi, Ôn Văn vẫn không phát hiện được gì nên có chút tâm tư muốn gây sự.
Anh trai Lưu Chí của Lưu Kiều Kiều không chỉ không trách Ôn Văn mà còn đang cười trên nỗi đau của người khác, lại càng làm Lưu Kiều Kiều buồn bực hơn.
Làm anh, bình thường hắn rất cưng em gái, nếu con bé bị ủy khuất, hắn nhất định sẽ ra mặt giúp.
Nhưng nếu chỉ là chút giật mình hoảng hốt khi vui đùa thì bọn họ lại có chút hả hê.
Chu Hải Dương liếc nhìn Ôn Văn thật sâu, hiện giờ lại càng cảm thấy Ôn Văn là cao nhân hơn, biểu tình khi nãy thật sự làm hắn bị dọa không nhẹ.
Đột nhiên biểu cảm của Ôn Văn trở nên kỳ dị.
Hiện giờ trong đội tính cả Ôn Văn thì chỉ có sáu người, cặp tình nhân trẻ kia đã tách đội từ rất sớm, Ôn Văn vốn tưởng bọn họ muốn tự mình thám hiểm, không ngờ lại nghe thấy âm thanh không nên nghe thấy.
Âm thanh kia người khác không nghe được, nhưng Ôn Văn thì nghe thấy rất rõ.
"Nơi này dù sao cũng có thể coi là tối tăm kinh khủng, dám làm chuyện như thế ở đây, không sợ bị hoảng sợ tới lên không nổi sao..."
Có điều có rất nhiều người yêu thích kích thích, chỉ cần không có nguy hiểm, Ôn Văn cũng không thể can thiệp được...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất