Chương 261 - Bệnh Viện Tâm Hồn Ấm Áp
Không sai, Ôn Văn chính là muốn dạy dỗ tốt đám quái vật rồi thả ra.
Đương nhiên, anh không tốt bụng đến mức để đám quái vật này có được tự do, anh chỉ định biến chúng thành sức mạnh mà mình có thể tùy ý điều khiển mà thôi.
Theo trạm thu nhận lớn mạnh, nhân viên thu nhận sẽ ngày càng nhiều hơn, nhưng nghiêm chỉnh mà nói thì thật ra Ôn Văn không thể chỉ huy nhân viên thu nhận làm việc, với lại có một số chuyện cũng không thể
Vì thế, Ôn Văn cần có thuộc hạ hoàn toàn nghe theo lệnh của mình, như vậy đám quái vật này mới có giá trị.
Lúc này ở tầng hai trạm thu nhận, trong phòng giam khu Tai Hại, Ôn Văn ngồi trên ghế, trong tay cầm một túi máu.
Mà Đào Thanh Thanh thì ngồi xổm ở trước mặt Ôn Văn, Ôn Văn bóp một ngụm máu tươi thì cô ta sẽ uống một ngụm, cực kỳ khéo léo, hồn nhiên không còn chút dáng dấp huênh hoang lúc ban đầu.
"Tốt lắm, nếu cô vẫn luôn nghe lời như thế này, có lẽ sẽ có cơ hội ra ngoài làm việc giúp ta." Ôn Văn vỗ vỗ đầu Đào Thanh Thanh nói.
Đào Thanh Thanh đang uống máu thoải mái tới kêu hừ hừ, nghe thấy lời Ôn Văn nói thì trong mắt thoáng hiện lên tia sáng kỳ quái.
Tuy cô có được đối xử rất tốt ở trong trạm thu nhận, ngoại trừ không thể rời khỏi phòng giam thì mọi yêu cầu của cô, Ôn Văn đều cố gắng đáp ứng.
Nhưng nếu thật sự có một ngày có thể ra ngoài, Đào Thanh Thanh sẽ không hề có chút lưu luyến nào với nơi này.
Ôn Văn nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Đào Thanh Thanh, vẻ mặt cười xấu xa, nữ Vampire trước kia vẫn luôn kêu gào đòi ăn tươi nuốt sống máu thịt của mình, bây giờ lại ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, anh sao có thể không vui chứ.
Tuy anh đã bắt được không ít quái vật nhưng Đào Thanh Thanh vĩnh viễn có một vị trí nhỏ bé trong lòng Ôn Văn.
Thứ nhất, bởi vì Đào Thanh Thanh là quái vật đầu tiên mà Ôn Văn bắt được, thứ hai là vì cô là chiến lợi phẩm mà Ôn Văn coi trọng nhất.
Để bắt được Đào Thanh Thanh, anh vẫn luôn đặt bên mép khoe khoang là mình chả tốn chút sức lực nào đã bắt được một con quái vật.
Thực tế thì một người bình thường, cho dù năng lực xuất sắc tới cỡ nào, đơn thương độc mã bắt một con Vampire cũng là chuyện rất khó.
Từ khi phát hiện Đào Thanh Thanh, mãi đến khi thật sự bắt được cô ta vào trong trạm thu nhận, đó là đoạn thời gian mà Ôn Văn rất nghiêm túc.
Trước khi bắt Đào Thanh Thanh, Ôn Văn chỉ gặp cô ta một lần, ngoại lần đó ra, không quản là thử tính cảnh giác hay thử năng lực và thói quen sinh hoạt, Ôn Văn không hề trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Đào Thanh Thanh.
Nhưng sự thật chính là vậy, chỉ cần Đào Thanh Thanh sớm cảm nhận được có người muốn đối phó mình, cô ta khẳng định đủ sức phá cuộc.
Nhưng bởi vì Ôn Văn quá cẩn thận tỉ mỉ, Đào Thanh Thanh chưa bao giờ phát hiện.
Ôn Văn hiểu rất rõ về Đào Thanh Thanh, có lẽ so với chính bản thân Đào Thanh Thanh còn nhiều hơn, sau đó bắt đầu sắp đặt cạm bẫy.
So sánh với tất cả những lần trước đó, cạm bẫy sau cùng không có quá nhiều kỹ thuật, chỉ đơn giản là lấy máu tươi làm mồi nhử, lợi dụng phương thuốc cổ truyền để đối phó Vampire, bày ra cạm bẫy chồng chồng lớp lớp, sau đó loại bỏ đi mùi của mình, chờ Đào Thanh Thanh mắc câu.
Nếu cô ta không mắc câu, Ôn Văn sẽ lập tức né tránh.
Kế hoạch trông như được chuẩn bị hoàn thiện, nhưng nếu xảy ra sai lầm thì sẽ phải nhận kết quả xấu là phải tử vong.
Vì thế, bắt Đào Thanh Thanh chính là khiêu chiến lớn nhất mà Ôn Văn từng gặp phải, vì thế mỗi lần săn bắn sau đó trông có vẻ nguy hiểm hơn bắt một con Vampire Tai Họa rất nhiều, nhưng kỳ thật Ôn Văn đã phạm phải rất nhiều sai lầm.
Nếu bắt giữ khó khăn thì đương nhiên ý nghĩa cũng không hề tầm thường.
Vì thế đến bây giờ, Ôn Văn vẫn thường xuyên cho Đào Thanh Thanh ăn, thậm chí khi lấy được máu quý hiếm còn nghĩ tới chuyện cho cô ta một ít.
Đương nhiên, nếu chỉ xét về độ khó khi bắt thì Đào Thanh Thanh chỉ là một vật biểu tượng xinh đẹp mà thôi.
Nhưng Đào Thanh Thanh đối với Ôn Văn rất hữu dụng, ngay từ khi nắm giữ trạm thu nhận thì Ôn Văn vẫn luôn sử dụng thể chất Vampire, thẳng đến khi thể chết đặc biệt của Nhan Bích Thanh có thể làm được việc lớn thì tần suất sử dụng thể chất Vampire mới chậm lại.
Quan trọng nhất là, Ôn Văn tìm được một chút khả năng thuần hóa.
Hiện giờ quái vật chấp hành kế hoạch 'Quái Vật Học Tập' của Ôn Văn tốt nhất chính là Đào Thanh Thanh, hơn nữa còn rất ngoan ngoãn với anh.
Cho dù hiện giờ Ôn Văn muốn giải quyết Đào Thanh Thanh ngay tại chỗ, cô ta cũng không có một lời oán hận nào.
Đây chính là hội chứng Stockholm trong truyền thuyết đi, chỉ cần có thể tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày Đào Thanh Thanh sẽ có tác dụng lớn.
Có điều, không quản Đào Thanh Thanh biểu hiện giả dối thế nào, đến ngày cô ta vì mệnh lệnh của Ôn Văn mà làm trái với khát vọng khát máu của mình, Ôn Văn mới thật sự tin tưởng cô ta khuất phục.
Hiện giờ thì vẫn còn rất xa xôi...
"Chậc chậc, lý luận của đại sư Phong Bia đúng là có chút đạo lý..."
Sau khi đút hết một túi máu, Ôn Văn đi trong hành lang, lắc lắc đầu rời đi.
...
Cây đại thụ ngoài cổng bệnh viện Tâm Hồn Ấm Áp đều đã khô vàng, lá cây rơi rụng đầy trên mặt đất nhưng không có người quét dọn, ngoài cổng dán giấy niêm phong, nhưng tờ giấy này đã nục mát từ lâu.
Bệnh viện tâm thần trước đây sạch sẽ ngăn nắp, còn chưa tới nửa năm đã biến thành dáng vẻ hiu tàn này.
"Thám tử Ngô, thám tử Ngô, anh đã bắt được tên cuồng sát thật hả?" Một cô gái thắt bím tóc đuôi ngựa đi theo phía sau Ôn Văn, líu ríu nói."
"Đã bắt được, ở cửa hàng tiện lợi ở Lư Châu, giết ba nam một nữ, là một tên tội phạm suy nghĩ cẩn thận, thủ đoạn gây án cao siêu, nhưng cuối cùng vẫn bị tôi bắt được." Ôn Văn vừa mở cổng lớn bệnh viện, vừa có lệ nói.
Anh vốn định nửa đêm hôm nay sẽ tự mình tiến vào bệnh viện tâm thần này điều tra rõ ràng một phen, nhưng đơn giản điều tra một chút thì phát hiện hiện giờ bệnh viện tâm thần Tâm Hồn Ấm Áp đã bị một công viên trò chơi thuê lại, xem đó là một hạng mục trò chơi.
Mỗi khi trời tối sẽ có một nhóm người trẻ tuổi thích tìm kiếm kích thích dùng tiền để tới đây thám hiểm, đã tiến hành kinh doanh mấy tháng rồi vẫn chưa xảy ra chuyện ngoài ý muốn lần nào.
Bởi vì chỉ thuê lại mảnh đất này từ người có quyền sử dụng đất nên bên công viên cũng không tiến hành cải tạo quá lớn nơi này, chỉ trang trí lại một chút mà thôi.
Thực tế thì một khi sửa thì nơi này sẽ thành một chỗ vui chơi.
Nếu không sửa thì nơi này chính là nhà ma danh chính ngôn thuận, tất cả nhân viên chỉ trong vòng một đêm đã biến mất hết, nó chính là điểm hút khách nhất ở đây, không cần phải thêm trò chơi gì nữa.
Như vậy đối với Ôn Văn có chỗ tốt cũng có chỗ xấu, tốt là ngoại trừ vài trang thiết bị đắt tiền thì mọi thừ đều duy trì nguyên trạng, có thể trợ giúp Ôn Văn tìm được một chút manh mối.
Chỗ xấu là Ôn Văn muốn tới đây lúc không có ai cơ bản là không có khả năng.
Mà anh lại không muốn dùng quyền hạn của thợ săn để giải tỏa khu này, vì thế anh chỉ có thể lẫn vào trong đội 'thám hiểm', xem xem có phát hiện được gì hay không.
"Thủ đoạn gây án cao siêu cơ à, cao siêu thế nào vậy?" Ánh mắt cô gái lóe sáng hỏi.
Ôn Văn thuận miệng nói: "Trước tiên bắt hai người phụ nữ, sau đó treo họ lên, bịt mắt lại..."
Vẻ mặt vui sướng của cô gái xụ hẳn đi, mím môi chạy đi, vừa đi vừa chỉ Ôn Văn nói: "Ông là đồ gạt người, ông là kẻ lừa đảo, khi nãy ông còn nói là giết ba nam một nữ..."