Chương 268 - Mình Đã Từng Tới
Y tá nằm ở dưới đất, cơ thể giãy đành đạch như cá vừa lên bờ, Ôn Văn ghét bỏ đá một cú vào người cô ta, đá cô ta bay ra xa.
Thấy đám y tá này yếu ớt như vậy, Ôn Văn chuẩn bị giết sạch đám bọn họ, lúc này anh phát hiện đám y tá bắt đầu rít gào lên, che mắt rồi trốn theo đủ phương hướng.
"Chậc, tao còn chưa kịp làm gì bọn mày mà, bọn mày chạy cái quái gì chứ?" Ôn Văn theo thói quen than thở một tiếng, sau đó sắc mặt trở nên khó coi.
Anh là một người có tư duy khá là sống động, nói tới hai từ làm gì, anh liền nghĩ tới hình ảnh mình sờ mò bọn họ...
"Đám bọn mày đáng chết!"
Anh búng tay một cái, một ngọn lửa đột nhiên xuất hiện, đang định phóng ra thì có một cái tay kéo ống quần anh, là Chu Hải Dương máu me đầm đìa.
Ôn Văn suy nghĩ một chút, lửa phụt tắt.
"Đừng, mau cứu tôi đi, tôi muốn chết." Chu Hải Dương phát ra tiếng kêu rên khàn khàn.
Ôn Văn nhìn gương mặt Chu Hải Dương, sau đó nhìn lại dấu chân máu mà đám y tá kia lưu lại trên mặt đất, tựa hồ đã hiểu ra gì đó.
Sau đó Ôn Văn ngồi ngồm trước mặt Chu Hải Dương, mỉm cười nói: "Cậu đã bị bọn họ hành hạ rất thảm nhỉ, giọng nói khàn khàn có chút giống với bọn họ rồi đấy."
Tiếng gào thét của Chu Hải Dương ngay lập tức trở nên nhỏ hơn rất nhiều, nhìn Ôn Văn mà cảm thấy sợ hãi.
Ôn Văn cười càng chân thành hơn: "Tôi không có ý gì đâu, cậu tới đây được bao lâu rồi, hiểu nơi này được bao nhiêu?"
"Tôi vừa tỉnh dậy đã bị đám y tá kia bắt lấy, tôi không biết được gì cả... tôi chảy rất nhiều máu, sắp chết rồi, trong phòng đó có thuốc, có thể cứu mạng tôi." Chu Hải Dương đưa ngón tay run rẩy chỉ căn phòng không có bảng hiệu ở phía trước nói.
Ôn Văn híp mắt đẩy tay hắn, sau đó đi tới cửa sổ căn phòng, nhìn vào bên trong thì phát hiện trong góc quả thực có một cái kệ thuốc, nhưng trong đó chỉ toàn là thuốc về thần kinh mà thôi.
Sau đó Ôn Văn phát hiện, kệ thuốc không dựa sát vách tường, phía sau hình như có gì đó.
Ôn Văn sửng sốt một chút, sau đó tỉ mỉ quan sát bố cục căn phòng, líu ríu nói: "Hình như là cách làm của mình... lẽ nào trước đây mình đã từng tới nơi này?"
Anh đứng im tại chỗ tầm một phút đồng hồ, sau đó đi tới bên người Chu Hải Dương, hiện giờ nghi hoặc của anh ngày càng nhiều hơn.
"Tôi có một vấn đề, làm sao cậu biết trong phòng đó có thuốc?"
"Tôi... tôi..."
Ánh mắt Chu Hải Dương lóe sáng, muốn giải thích, nhưng Ôn Văn đã không cho hắn cơ hội giải thích, trực tiếp xách Chu Hải Dương đang trần truồng, đạp mở cửa phòng, ném hắn vào bên trong.
Cũng không biết là kích hoạt cơ quan gì, vài sợi dây thừng nháy mắt trói chặt Chu Hải Dương lại, sau đó một cây thép xuyên thủng cơ thể hắn, xỏ xuyên hoàn toàn.
Mà Ôn Văn ở ngoài cửa quan sát một chút rồi mới an tâm tiến vào.
"Mày... mày làm gì thế hả, nếu tao chết đi thì chính là do mày giết!"
Chu Hải Dương phẫn nộ, mặc dù cơ thể bị xỏ xuyên nhưng hắn vẫn còn sức giãy giụa, hoàn toàn không còn giống vẻ suy yếu lộ ra trước đó.
"Được rồi, dừng lại đi, sơ hở trong lời nói của mày nhiều lắm, mày là một trong số nữ y tá đúng không?"
Ôn Văn đi tới bên cạnh, nắm tóc Chu Hải Dương, sau đó cứng rắn từ trên người hắn xé toạt đi hơn phân nửa lớp da, lộ ra cơ thể bị máu tươi thấm ướt có dáng vẻ rất giống với đám y tá trước đó!
"Tao không rõ bọn mày rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tổng thể là bắt được người sống thì sẽ lột da ra, tiếp đó bọn mày sẽ mặc lớp da đó vào, đúng không? Người bị hại bị lột da thì sẽ biến thành một thành viên của bọn mày."
"Đám y tá kia vì bảo trì trạng thái đó quá lâu nên trở nên khô quắt, thậm chí là tử vong, phải tìm được da mới thì mới có thể duy trì hình dạng..."
"Y tá có máu nhiều nhất trong số đó chính là chủ nhân của bộ da trên người mày đúng không?"
Y tá máu thịt kia dừng động tác lại, tựa hồ đã bị Ôn Văn nhìn thấu, có giải thích, có biện bạch cũng không có chút ý nghĩa nào.
Ôn Văn dùng khúc gỗ nâng cằm người đối diện hỏi: "Hiện giờ tao muốn nghe lời nói thật, nơi này là nơi nào?"
Y tá mỉm cười quỷ dị nói: "Nơi này là địa ngục... mày đúng là mạnh hơn bọn tao, nhưng bọn tao chỉ là sinh vật cấp thấp nhất ở đây mà thôi, không có nhân loại nào có thể sống sót ở nơi này, mày càng mạnh thì chết lại càng thảm..."
Ôn Văn nhướng mày: "Thế giới trong?"
Đi dạo lâu như vậy, Ôn Văn cũng phát hiện, nơi này tuyệt đối không chỉ đơn giản là một không gian được tạo thành từ siêu năng lực.
Nhưng y tá kia chỉ cười cười quỷ dị, không có ý định trả lời Ôn Văn.
Hỏi tiếp cũng không có ý nghĩa gì, Ôn Văn nghi ngờ rằng cô ta cũng không biết đây là nơi nào, vì thế anh muốn hỏi chuyện mà mình quan tâm hơn.
Ôn Văn gỡ râu giả dùng để ngụy trang xuống, lau nếp nhăn vẽ trên mặt, áp sát mặt mình tới trước mặt nữ y tá hỏi: "Mày có từng thấy tao ở đây chưa hả?"
"A... a...."
Y tá phát ra tiếng hét như lợn bị chọc tiết, hoảng sợ nói với Ôn Văn: "Tao không làm gì hết, tao không biết gì hết!"
Cô ta vũng vẫy kịch liệt, cho dù vết thương bị thanh thép đâm xuyên không ngừng bị xé toạt cũng không ngừng lại.
Sau khi nhìn thấy gương mặt Ôn Văn, tinh thần cô ta trở nên không bình thường.
Thấy phản ứng đối phương, Ôn Văn đã có được câu trả lời mà mình muốn, trước đó anh thật sự đã từng tới đây!
Nhưng kỳ quái là, Ôn Văn lại không có ký ức về nơi này, khi đó anh thật sự đã hôn mê một khoảng thời gian ngắn, nhưng chỉ chút thời gian đó không đủ để lưu lại ấn tượng sâu sắc đến vậy với đám người này đi?
"Mày thấy tao khi nào, lúc nhìn thấy tao, tao đang làm gì?"
Ôn Văn tiếp tục truy hỏi, thuận tiện túm lấy vai nữ y tá, tỏa ra khí lạnh, như vậy có thể tránh cô ta giãy quá mạnh, xé toạt vết thương mà chết đi.
"Mày là... mày là..."
Cô ta còn chưa nói xong thì những lằn vằn vện màu đen đã từ miệng vết thương của cô ta lan rộng ra, rất nhanh đã lan khắp toàn thân.
Sau đó, cơ thể cô ta hoàn toàn hỏng mất, máu thịt văng tứ tung trên mặt đất!
Con ngươi Ôn Văn mở to, nhìn chằm chằm cây thép kia.
Phần gốc cây thép tỏa ra ánh sáng màu đen, tia sáng kia di chuyển cứ hệt như lũ nòng nọc vậy...
"Trên này có độc... có lẽ có thứ gì đó khác."
Ôn Văn hơi kiêng kỵ nhìn cây thép kia, nếu như là cạm bẫy do anh bố trí thì tuyệt đối sẽ không dùng một thứ sẽ đưa người ta vào chỗ chết như vậy!
Anh đi ra ngoài hành lang, nhặt quần áo của Chu Hải Dương lên, xé một mảnh vải rồi cẩn thận bao lấy đoạn thép, quan sát một hồi, xác định chất tộc kia không thẩm thấu qua lớp vải mới an tâm cầm lấy cây thép kia.
Kiếm và một ít trang bị của anh đều đặt trong trạm thu nhận, vì thế thanh thép có chứa chất độc mãnh liệt này vừa vặn thích hợp làm vũ khí.
Chuẩn bị vũ khí xong, Ôn Văn rơi vào trầm tư: "Nếu là mình, trong tình huống thế nào dùng thứ đồ tốt này để lập một cái bẫy không có chút ý nghĩa như thế này nhỉ..."
"Trừ phi... khi đó mình đã mất kiểm soát, hơn nữa mục đích lập bẫy chỉ vì thú vị..."
Ôn Văn đưa ra một đáp án làm chính mình có chút hoảng sợ, nhưng rất nhanh lại trở nên hưng phấn.
Tuy nghi hoặc ngày càng nhiều hơn, nhưng thứ khiêu chiến đáng sợ cũng sẽ càng thú vị hơn.