Chương 269 - Tôi và Tôi
Lưu Chí ôm Lưu Kiều Kiều, trốn sau một tủ thuốc, bụm miệng nhau, không dám phát ra chút âm thanh nào.
Bọn họ không biết vì sao mình đang dựng lều, chớp mắt một cái đã tới nơi quỷ dị này rồi.
Vốn, Lưu Chí gan lớn định ra ngoài một phen, tìm kiếm đường sống.
Nhưng hắn chỉ mới đi một khoảng đã thấy một con quái vật khủng bố đang cắt thi thể!
Mà hai thi thể đó, Lưu Chí nhận ra, chính là cặp tình nhân lén trốn đi hú hí với nhau!
Nếu không phải vận may tốt, hắn cũng sẽ rơi vào số phận giống như hai người kia.
Vì thế, Lưu Chí quay trở lại tìm Lưu Kiều Kiều, hai người cùng trốn ở phía sau tủ thuốc, hi vọng không có quái vật phát hiện mình.
Lúc này bọn họ thực hi vọng đây chỉ là một giấc mơ tàn khốc, khi chờ sáng rồi, ác mộng cũng sẽ qua đi.
Nhưng bọn họ biết rõ, đó chỉ là vọng tưởng mà thôi, bọn họ đã tới một nơi còn khủng khiếp như địa ngục!
Đột nhiên, Lưu Kiều Kiều cảm thấy mặt đất hình như hơi chấn động, giống như có một thứ gì đó có thể tích rất lớn đang chầm chậm tới gần bọn họ.
Lưu Kiều Kiều nhìn sang Lưu Chí, Lưu Chí lắc đầu, ý bảo cô đừng lên tiếng.
Đường sống duy nhất của bọn họ chính là khẩn cầu cho quái vật không phát hiện mình.
Tiếng hít thở nặng nề dần dần trở nên rõ ràng hơn, mơ hồ còn có tiếng nước bọt nhỏ xuống đất.
Xuyên thấu qua khe hở của tủ thuốc, Lưu Chí nhìn thấy một con quái vật to lớn người mọc đầy lông đen như gấu bắc cực, nó đang xoay quanh ngoài cửa căn phòng thuốc này.
Nó có gương mặt con người, nhưng gương mặt đó ở phần miệng thì giống như biến thành một cái mặt khác, một cái miệng rộng mọc đầy răng bén nhọn.
Lúc này, mũi của con quái vật khủng bố đó khẽ giật giật, sau đó giống như ngửi thấy mùi gì đó mà ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào tủ thuốc.
Sau đó, giống như xác nhận gì đó rồi gương mặt khủng khiếp đó lộ ra nụ cười hung ác, nó bắt đầu đi tới chỗ tủ thuốc!
Lưu Chí ôm chặt em gái, nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong ập tới.
Tủ thuốc to lớn bị một lực mạnh gạt qua một bên, phát ra tiếng vang chói tai, quái vật to lớn kia tru lên quái dị, âm hưởng khủng khiếp chỉ xuất hiện vài giây đồng hồ rồi rơi vào an tĩnh quỷ dị.
Một giây... hai giây...
Mùi máu tươi tanh tưởi kích thích xoang mũi hai người, để bọn họ gần như kinh hoảng tới phát ngất.
Hai người không dám mở mắt ra, bởi vì bọn họ sợ rằng mình vừa mở mắt ra sẽ nhìn thấy một gương mặt khủng khiếp.
Nhưng đợi hơn nửa phút vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, hai người rốt cuộc vẫn phải mở mắt.
Sau đó, cả hai cùng hét lên chói tai.
Ở trước mặt bọn họ là một người đàn ông với nụ cười dữ tợn, đôi mắt không lớn cố gắng mở to, trong mắt đầy tơ máu, nước bọt theo khóe miệng chảy ra.
Làn khói quái dị màu đỏ tươi quanh quẩn xung quanh, không ngừng ngưng tụ lại thành nhưng gương mặt người điên cuồng quỷ dị như đám bệnh nhân tâm thần, sau đó những gương mặt đó hóa thành khói rồi biến mất.
Mà con quái vật khủng bố khi nãy đã bị vài vọng xiềng xích màu đen xuyên thủng, treo ở giữa không trung, vậy mùi máu tanh hôi kia, chính là từ người nó truyền tới.
Mà đầu nguồn của mớ xích kia, chính là người đàn ông ở phía sau.
Ngoại trừ con quái vật kia thì còn có bảy tám con quái vật nữa bị dây xích xuyên thủng, lay động ở phía sau, thỉnh thoảng còn cục cựa một chút... chúng nó vẫn chưa chết!
"Người sống... bọn mày là người sống à?"
Người đàn ông kia kích động vui sướng tới huơ tay múa chân, giống như được cứu rỗi vậy, ánh mắt cũng sáng ngời.
Hai người thở phào một hơi, cảm thấy có lẽ mình đã được an toàn.
Nhưng người đàn ông này đột nhiên túm lấy tóc Lưu Kiều Kiều, xách bổng cô gái lên, lộ ra vẻ mặt tham lam.
"Không có vật trưng bày nào tốt hơn người sống cả!"
...
Ngọn lửa nóng hừng hực thiêu đốt những phần thi thể bay loạn xung quanh thành than cốc.
Sau đó Ôn Văn một cước giẫm lên một cái đầu không chịu an phận, dùng cây thép có lằn vân màu đen hung hăng đâm một phát, cái đầu lâu kia rốt cuộc ngừng cử động.
"Người thứ năm... lẽ nào người bình thường đến nơi này đều sẽ biến thành quái vật à?"
Sau khi rời khỏi chỗ Chu Hải Dương, Ôn Văn tìm được cơ thể Chu Hải Dương mặc đồng phục y tá, tra hỏi một phen nhưng không hỏi được gì thì trực tiếp giết chết.
Dù sao cũng là người cùng tiến vào nơi này, Ôn Văn không cứu được, ít nhất cũng không thể để hắn biến thành quái vật tàn sát bừa bãi ở nơi này.
Sau đó Ôn Văn men theo mùi hương, lục tục tìm được hai cậu sinh viên đại học, và cặp tình nhân tác đội tìm vui.
Hai sinh viên kia biến thành quái vật giống như tang thi, ngơ ngơ ngác ngác đi lung tung.
Mà cặp tình nhân kia thì bị phanh thây, trên thi thể mọc ra xúc tua quỷ dị, bay loạn xạ ở trên trời.
Đối phó với đám quái vật hiếm lạ này, năng lực lửa dùng rất tốt, ít nhất thì cứ đốt rụi là xong hết mọi chuyện.
"Chỉ còn lại hai anh em... nhưng chắc cũng dữ nhiều lành ít rồi."
Độ nguy hiểm của nơi này gần giống với khu chung cư cao cấp Tửu Tam lần trước, đủ loại quái vật ở khắp mọi nơi, người bình thường rất khó sinh tồn ở nơi này.
Tâm tình Ôn Văn có chút nặng nề, người trưởng thành cũng thôi đi, lại còn liên lụy cả trẻ vị thành niên, thật sự làm trong lòng anh có chút khó chịu.
"Có điều sống hay chết, tìm được rồi tính."
Hít sâu một hơi, tập trung vào hướng của hai anh em, Ôn Văn chuẩn bị đuổi tới.
Nhưng chỉ chạy hai bước thì anh dừng lại, ngẩng đầu cẩn thận phân biệt mùi hương trong không khí.
"Ở bên cạnh họ... còn có những người khác nữa, mà cái mùi đó... có chút giống với mình!"
"Lẽ nào là mình lúc ban đầu lưu lại?"
"Như vậy... người ở bên đó với mình ở bên này, ai mới thật sự là mình?"
Ôn Văn cáu kỉnh gãi gãi đầu, cảm giác không nắm giữ được mọi thứ này làm anh thật buồn bực.
"Không quản cái tên kia là con lừa hay là con ngựa, cứ qua đó xem thì biết thôi!"
Ôn Văn tiếp tục đi về hướng đó, sau đó dừng lại ở một khu đại sảnh.
Ôn Văn không rõ đại sảnh này nằm ở tầng mấy, bởi vì ở trong không gian này thì cảm giác hoàn toàn vô hiệu, Ôn Văn vẫn luôn dựa vào mùi để hành động.
Trên tường, sàn và trần đại sảnh có khắc những bức họa không rõ ý nghĩa, đều là hình ảnh quái vật chém giết, mà ở chính giữa đại sảnh có một pho tượng vặn vẹo.
Pho tượng đó là một con quái vật quỳ dưới đất, hai tay nó nâng một tấm bảng kim loại màu đỏ.
Ôn Văn cẩn thận nhìn pho tượng kia, phát hiện những bức vẽ xách pho tượng kia càng xa thì tạo hình càng đơn sơ, trông rất nhỏ yếu, mà cách gần thì được điêu khắc tinh tế hơn, thoạt nhìn cũng càng mạnh mẽ hơn.
"Nơi này.... đang nuôi cổ à?" [sâu độc]
Thông qua những bức tranh kia, vô số quái vật chém giết, cuối cùng sẽ chọn ra một con quái vật, về phần con quái vật này muốn làm gì thì Ôn Văn không hiểu cho lắm.
Trong đại sảnh này có lẽ ẩn chứa rất nhiều tin tức, Ôn Văn không muốn bỏ lỡ, cẩn thận điều tra một phen rồi dễ dàng nhảy lên đỉnh pho tượng, nhìn nội dung trên bảng kim loại.
Trên tấm bảng kim loại đó là một dòng chữ, nhưng loại chữ viết này thì Ôn Văn hoàn toàn không nhận ra.
Ôn Văn từng xem qua một ít tài liệu lịch sử ở hiệp hội, chữ viết này là văn tự của thế giới trong, phần lớn quái vật chỉ hiểu được dăm ba câu mà thôi.
Hàm nghĩa cụ thể thế nào là bí mật của hiệp hội, nhưng lại khá quỷ dị, Ôn Văn lại biết được ý nghĩa của nó, cũng biết nên đọc thế nào.
Vì thế anh không chút suy xét, mở miệng thì thầm: "Xin dùng nơi trăng đỏ soi sáng, hiến tế Tử Tịch Không..."