Chương 281 - Trở Về Hiện Thực
Hơn mười một giờ đêm, Ôn Văn đi tới trước một dãy nhà trong tầng sương mù xám, tìm kiếm một vị trí nổi bật chờ Phùng Duệ Tinh tới.
Hiện giờ Ôn Văn cao hơn hai mét, đang sử dụng hình thái triết học.
Anh không muốn để Phùng Duệ Tinh nhìn thấy bản thể của mình, cũng không muốn dùng lớp áo may ô ngục đốc Tai Nạn, vì thế chỉ có thể sử dụng hình thái triết học, áo may ô khác thì cũng có đấy nhưng dùng ở nơi này thì có chút nguy hiểm, dù sao thì mật độ quái vật ở đây cũng rất cao, thực lực mạnh một chút thì sẽ có cảm giác an toàn hơn.
Hình thái triết học thoạt nhìn cũng có chút giống quái vật, đồng thời trông cũng không dễ chọc, vì thế không có quái vật nào tới trêu chọc anh.
Có điều ngày vui của Ôn Văn khá chóng tàn, một con quái vật có tạo hình khá giống Ôn Văn, nhìn thấy tư thế hiên ngang oai hùng của Ôn Văn thì phát ra một tiếng nức nở dịu ngoan, tiếp đó, từng chút nhích tới gần bên cạnh Ôn Văn....
Trong tầng sương mù xám này tất cả mọi người đều nhìn không rõ, vì thế thứ đó đã xem Ôn Văn là đồng tộc của mình.
Ôn Văn nhíu chặt mày, chỉ cảm thấy cảm giác chán ghét bùng lên trong lòng, anh trừng mắt hừ lạnh với con quái vật kia nói: "Cút!"
Đáng tiếc, tầng sương mù sám không thể phát ra âm thanh như bình thường, vì thế lời nói của Ôn Văn phát ra chỉ là âm thanh trầm thấp có chút quái dị, nó lại có chút giống với âm thanh của quái vật kia vọng lại.
Vì thế, quái vật kia lại sáp tới gần hơn, đồng thời còn làm ra một vài hành động đặc biệt thân thiết của dã thú.
Hành động này có ý nghĩa giống như loài chó thích ngửi mông con chó khác, mèo đực thì há miệng gặm cổ mèo cái...
Biểu cảm Ôn Văn dần dần trở nên dữ tợn, làn khí màu đỏ lộ ra, anh nhìn con quái vật kia một hồi rồi trực tiếp bạo lực túm lấy nó, bứt đứt đầu nó.
"Đã giao hẹn với Phùng Duệ Tinh là sẽ dùng tín hiệu là tư thế chơi bóng rổ, tuy mình không có bóng nhưng hình dáng của cái đầu này cũng khá giống."
Sau khi Ôn Văn không vừa mắt liền giết chết một 'đồng loại', đám quái vật khác liền thức thời rời xa Ôn Văn.
Đối với đám quái vật mà nói, tầng sương mù xám là một phòng ăn hài hòa, chúng nó không cần phải nảy sinh va chạm với quái vật khác.
Mắt thấy thời gian đã gần tới, Ôn Văn bắt đầu dùng cái đầu kia để mô phỏng theo tư thế chơi bóng rổ của một ngôi sao.
Từng chút, từng chút, từng chút một...
...
Khép lại chiếc đồng hồ tinh xảo trong tay, Phùng Duệ Tinh thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, tìm kiếm một chút liền nâng linh cảm lên mức cao nhất, tiến vào một thế giới quỷ dị.
Ở nơi này khắp nơi đều là sương mù xám tro, vô số bóng dáng mờ mịt lượn lờ và những bóng ma tràn đầy ác ý bay lượn trên không trung làm Phùng Duệ Tinh cảm thấy rợn gai ốc, mặc dù đã trở thành người siêu năng rất lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên hắn tới một chỗ như thế này.
"Nơi này bóng dáng quá nhiều, hơn nữa đều không nhìn quá rõ, mình làm sao chuẩn xác tìm thấy người đó được chứ."
Phùng Duệ Tinh biết nếu như chọn sai thì sẽ triệu hoán một con quái vật tới thế giới hiện thực, với lực chiến của anh thì chỉ có thể chạy trối chết mà thôi, vì thế anh không dám lơ là chút nào.
Phùng Duệ Tinh nhìn một vòng, chợt phát hiện có một nơi không có cái bóng nào, sau đó đột nhiên có một con quái vật lo lớn đang đập một vật thể hình tròn.
"Động tác chơi bóng rổ, không sai, chính là hắn!"
Phùng Duệ Tinh tập trung tinh thần, muốn nhìn rõ người chơi bóng rổ kia, theo bóng dáng người đó ngày càng rõ hơn, trán Phùng Duệ Tinh cũng túa ra một mảnh mồ hôi lạnh.
Con quái vật kia có cơ thể to lớn, hơn nữa trong tay không ngừng tâng một cái đầu...
Anh thật sự đã triệu hồi một tên ma vương giết người tới thế giới thật rồi.
Phùng Duệ Tinh muốn ngừng hành động lại nhưng đã không còn kịp rồi, con đường đã thông qua ánh mắt anh mà hình thành, quái vật đang đi qua lối đi kia!
Phùng Duệ Tinh vội vàng dùng xiềng xích quấn một vòng ở bên cạnh mình, chỉ cần tình huống không đúng anh sẽ lập tức chui vào trạm thu nhận tị nạn.
Quá trình Ôn Văn đi qua lối đi có chút dài dằng dặc, dù sao anh cũng có thực lực cấp Tai Nạn, muốn vượt qua qua ranh giới thật sự không dễ dàng.
"Tính sai rồi, không nên dùng hình thái này, chen chúc tới mức ông đây mắc vệ sinh luôn rồi."
Vừa than thở, Ôn Văn vừa cố gắng chui vào thế giới hiện thực, may là toàn bộ quá trình không hề xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, anh thuận lợi giáng xuống thế giới hiện thực, mà áp lực anh cấp cho Phùng Duệ Tinh cũng trở nên lớn hơn.
Ôn Văn tiện tay ném cái đầu kia xuống, lập tức chui vào trong xe của Phùng Duệ Tinh, đồng thời nói với đối phương: "Mau đi thôi, người của Hiệp Hội Thợ Săn sắp tới rồi."
Sinh vật cấp Tai Nạn giáng xuống hiện thực sẽ phát ra chấn động rất lớn, Hiệp Hội Thợ Săn có lẽ đã phát hiện, nếu không đi ngay sẽ có phiền phức.
Để lại một cái đầu quái vật, có lẽ cũng có thể mê hoặc tầm mắt của Hiệp Hội Thợ Săn.
Vừa lái xe, Phùng Duệ Tinh vừa lén nhìn Ôn Văn, với dáng vẻ như thế này thì hẳn phải là một người đàn ông vụng về thô kệch mới đúng.
Không ngờ Ôn Văn lại rất an tĩnh, điều này làm Phùng Duệ Tinh thả lỏng hơn khá nhiều.
"Lần này thật sự cám ơn anh đã cứu tôi từ thế giới đó trở về, thứ này coi như là thù lao cho anh."
Ôn Văn đưa một chiếc cà vạt màu đen cho Phùng Duệ Tinh, chiếc cà vạt này có thể tùy ý biến thành lưỡi dao sắc bén, rất thích hợp cho người siêu năng như Phùng Duệ Tinh sử dụng.
Phùng Duệ Tinh thấy chiếc cà vạt này liền yêu thích không nỡ buông tay, con dao găm trước đó cũng rất tốt, nhưng một người làm ăn như anh lại đi cầm dao thì có hơi kỳ quặc, vẫn là cà vạt thích hợp hơn.
Đưa cà vạt xong, Ôn Văn lại hỏi: "Gần đây có gặp phải phiền phức gì không, tôi sẵn tiện giải quyết giúp anh luôn."
Phùng Duệ Tinh nghĩ một hồi rồi nói: "Lần này tôi tới thành phố Thiên Hà còn có một chuyện khác muốn làm, thành phố Thiên Hà có một công ty nhỏ đã cướp mắt thương hiệu mà tôi chuẩn bị cho SRS Cơ Kim Hội, vì thế tôi muốn tự mình tới thương lượng một chút."
Lông mày Ôn Văn nhướng lên, mang theo sát khí nói: "Anh muốn tôi giết cả nhà đấy à?"
Sát khí của Ôn Văn không phải giả, dù sao thì anh mới chính là cổ đông lớn nhất của SRS Cơ Kim Hội, cướp đi thương hiệu của Cơ Kim Hội cũng chính là tổn hại tới lợi ích của thám tử Ôn anh đây.
Phùng Duệ Tinh hoảng sợ, vội vàng xua tay nói: "Không, không, chỉ là một mình tôi thì không có sức thuyết phục, cần anh hỗ trợ chống đỡ một chút mà thôi..."
...
Buổi tối hôm sau, Ôn Văn quay trở lại khách sạn của mình ở thành phố Thiên Hà.
Tam Tể Nhi thấy Ôn Văn trở về thì vội vàng từ trong xe bò ra, quấy cổ anh thân thiết một trận.
Sau đó cơ thể ưỡn thẳng phát ra tiếng khè khè, ý bảo mình vẫn luôn bảo vệ an toàn cho xe thể thao của Ôn Văn, không để người khác phá hoại, có một đám trộm xe đã bị nó đuổi đi.
Ôn Văn nhịn không được bật cười, xoa xoa đầu Tam Tể Nhi nói: "Làm không tệ, tao dẫn mày đi ăn bữa tiệc lớn, nghe nói thành phố Thiên Hà này có một tiệm lẩu đặc biệt nổi tiếng, đêm nay chúng ta đi ăn một bữa thật đã nào."
Tam Tể Nhi hưng phấn lắc lư cơ thể, theo Ôn Văn lâu như vậy, cuối cùng cũng được ăn bữa ngon rồi...
Lúc ban ngày, Ôn Văn và Phùng Duệ Tinh tìm tới công ty đã giành mất nhãn hiệu công ty, trải qua một phen thảo luận 'hài hòa', bọn họ đồng ý chuyển nhượng lại nhãn hiệu hoàn toàn miễn phí cho Phùng Duệ Tinh, đồng thời còn 'biếu tặng' cho Ôn Văn một số tiền lớn...
Chuyện này vốn không phải chuyện gì khó, Phùng Duệ Tinh thậm chí còn không cần tự mình tới, anh chỉ muốn làm quen với đồng nghiệp trong trạm thu nhận, sẵn tiện dẫn Ôn Văn vui chơi ở thành phố Thiên Hà cả ngày mà thôi.
Nhưng Ôn Văn không hưởng thụ được quá nhiều thú vui của đám người có tiền, vẫn là buổi tối dẫn Tam Tể Nhi đi ăn lẩu nhanh gọn lẹ hơn...