Chương 282 - Thành Phố Thịnh Kinh
Tam Tể Nhi lái xe vào thành phố Thịnh Kinh, vẻ mặt có chút uể oải.
Lúc này Ôn Văn đã từ tầng sương mù xám quay trở lại hiện thực được mấy ngày, bọn họ một đường từ thành phố Thiên Hà tỉnh Tương Nam, lái xe chạy tới thành phố Thịnh Kinh.
Ah, à đúng rồi, tinh thần Tam Tể Nhi không được phấn chấn như vậy không phải vì phải lái xe.
Mà vì đêm đó đi ăn lẩu, Ôn Văn chọn lẩu đặc biệt cay, Tam Tể Nhi lần đầu ăn được đồ ngon, cho dù không thể ăn cay thì vẫn cứ nhét vào miệng, vì thế mấy ngày nay dạ dày nó không được ổn cho lắm.
Ôn Văn mở cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, tuy bởi vì công việc mà anh đã từng tới rất nhiều thành phố nhưng thành phố Thịnh Kinh này thì chính là lần đầu tiên tới.
Thành phố Thịnh Kinh là thành phố lớn nhất khu Hoa Phủ, dân số gần ba mươi triệu người, là trung tâm chính trị kinh tế và văn hóa của Hoa Phủ.
Nơi này có rất nhiều địa điểm du lịch trứ danh, nhưng Ôn Văn không tới xem, trước nay anh không thích du lịch, đối với anh mà nói, chém giết quái vật vui vẻ hơn.
Hơn nữa dựa theo quy định, tất cả người siêu năng khi tới thành phố Thịnh Kinh cần phải tới tổng hội đăng ký, vì thế Ôn Văn không lãng phí quá nhiều thời gian ở bên ngoài.
Anh trực tiếp bảo Tam Tể Nhi lái xe tới trước tổng hội Hiệp Hội Thợ Săn, núi Côn Ninh.
Đúng vậy, cả ngọn núi này chính là trụ sở của hiệp hội.
"Nơi này oách hơn các thành phố khác nhiều..."
Ôn Văn than thở nhìn kiến trúc chi chít trên núi, đặc biệt là tòa kiến trúc ở chính giữa, một tòa cao ốc cao chọc trời được đúc hoàn toàn từ sắt thép, thật sự làm Ôn Văn phải tấm tắc kỳ lạ.
Sau đó anh bước xuống xe, tiếp nhận kiểm tra trước khi tiến vào hiệp hội.
Kiểm tra chủ yếu là muốn xác nhận thân phận Ôn Văn, về phần hàng cấm và Tam Tể Nhi trên người Ôn Văn, chúng chỉ được nhìn thoáng qua một cái thì được thông qua.
Đối với người siêu năng thì kiểm tra như vậy là đủ, không đến mức như trạm kiểm tra của người thường, ngay cả dao gọt trái cây cũng tịch thu.
Dù sao thì bản thân của người siêu năng cũng đủ nguy hiểm rồi, cho nên chỉ cần không mang theo bom đủ để san bằng ngọn núi này thì đều là bình thường.
Vừa bước chân vào hiệp hội, Ôn Văn liền cảm nhận được cảm giác áp lực, trong không khí tựa hồ có thứ có thể áp chế người siêu năng, làm thực lực Ôn Văn bị hạn chế rất lớn.
"So với máu của Hoành Ảm thì ôn hòa hơn, nhưng lại mạnh mẽ hơn nhiều... cho dù là mình thì cũng cảm thấy bị đè ép rất lớn."
Chỉ qua một hai phút thì Ôn Văn đã thích ứng với cảm giác đè ép này, sau đó dưới sự hướng dẫn của nhân viên hỗ trợ, hoàn thành báo danh dự thi siêu thợ săn, tiếp đó làm thủ tục vào ở tổng bộ hiệp hội.
Toàn bộ quy trình rất đơn giản, chỉ xem qua thư giới thiệu của Ôn Văn một chút, sau đó đăng ký tin tức của Ôn Văn, còn không phức tạp bằng làm thẻ ngân hàng.
Không có người nào tỏ ra khinh bỉ với xuất thân thám tử của Ôn Văn, cũng không có ai vì thiên phú của Ôn Văn mà khen ngợi, tất cả mọi thứ đều bình thản như nước.
Thật ra thì đây mới là thái độ bình thường, những tình huống được liệt kê ở trên chỉ xuất hiện trong các tác phẩm tiểu thuyết tưởng tượng mà thôi.
Cầm lấy thẻ phòng, Ôn Văn tìm tới phòng ký túc xá mà mình sẽ ở trong khoảng thời gian này.
Thay vì nói là ký túc xá, không bằng nói đó là một khu chung cư sang trọng loại nhỏ, bên trong có siêu thị, có nhà hàng, có phòng tập thể thao, có kho vũ khí...
Nói chung, thứ mà người siêu năng cần, phần lớn đều có thể tìm thấy ở đây, trừ phi là muốn 'Đại Bảo Kiếm'.
Hết thảy những thứ này đều dùng để đặc biệt chiêu đãi nhóm người siêu năng bên ngoài tới tổng hội ở tạm... người siêu năng bình thường sẽ được phân chia phòng ở.
Trong những thứ cơ sở thiết bị này, Ôn Văn đặc biệt tới xem phòng tập thể thao kia.
Nơi đó có rất nhiều thiết bị đặc biệt chuẩn bị cho người siêu năng, có quả tạ có trọng lượng lên đến gần một tấn, máy chạy bộ với tốc độ âm thanh, dùng Gatling chơi né bóng...
"Có cơ hội nhất định phải tới đây chơi."
Sau khi cưỡi ngựa xem hoa dạo qua một vòng, Ôn Văn liền chuẩn bị tới ký túc xá, phòng của anh là 307 tòa A7.
Lúc Ôn Văn đi tới tòa nhà A7 thì nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đeo tai nghe điện thoại nằm trên ghế, trên mặt thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười thô bỉ.
Thực hiển hiên, người nọ đang nghe chương trình trực tiếp.
Ừm, ở liên bang, trực tiếp chỉ có thể nghe...
Bởi vì kỹ thuật quay phim bị hạn chế rất nghiêm ngặt, vì thế nghề phát sóng trực tiếp là một nghề khá kỳ lạ ở liêng bang.
Hoạt náo viên có thể sáng tạo ra kênh riêng của mình, sau đó ở trong kênh kể về một ít chuyện xưa, hoặc là trò chuyện với khán giả để kiếm tiền, đây có thể coi là một nghề nghiệp mới ở liên bang.
Thấy người nọ si mê vì mấy trò giải trí, Ôn Văn trực tiếp kéo tai nghe của đối phương xuống, nói: "Chỉ còn mười mấy ngày là tới kỳ sát hạch rồi, ông định nằm đây làm cá mặn cà?"
"Chậc, ông tới rồi à."
Người nọ đứng dậy, cũng chính là Sở Vĩ, hắn cười tí tửng vỗ vỗ vai Ôn Văn nói: "Ông nên biết, năng lực của tôi có tập luyện hay không thì cũng thế thôi."
Ôn Văn có chút câm nín, anh có thể nghe thấy âm thanh trong tai nghe truyền ra, là một cô gái trẻ đang nũng nịu giả nai, âm thanh rất ngọt ngào.
Có điều Ôn Văn vẫn không thích nghe thứ này, anh chẳng thà nghe chương trình về phổ cập khoa học, ai biết được phía sau âm thanh ngọt ngào đó là mặt mũi thế nào chứ.
Nhưng âm thanh của vị hoạt náo viên kênh này, thật sự là ngọt chết đi được, Ôn Văn liền hiếu kỳ hỏi: "Hoạt náo viên này tên gì thế?"
Sở Vĩ hưng phấn nói: "Bích Loa Xuân Quyển Nhi, âm thanh rất đáng yêu, nghe nói chỉ mới mười bảy tuổi, chỉ cần ông cũng nghe chương trình của ẻm thì chúng ta chính là anh em khác ba khác mẹ."
Ôn Văn lắc đầu, Sở Vĩ này là một fan não tàn.
Vì thế anh từ chối: "Thôi, tôi tới khá muộn nên muốn tập trung cho kỳ sát hạch."
Nói xong, Ôn Văn chạy lên lầu, Sở Vĩ cũng không để ý, tiếp tục nằm trên ghế nghe âm thanh vui vẻ kia.
Sau khi tới phòng mình, Ôn Văn kiểm tra xung quanh một phen, xác định không có giám thị thì liền tiến vào trạm thu nhận.
Khoảng cách tới kỳ sát hạch còn hơn mười ngày, mà bởi vì đặc tính đặc biệt của thành phố Thịnh Kinh, không phải người siêu năng của thành phố Thịnh Kinh thì bị cấm tiến hành hoạt động siêu năng trong nội thành thành phố.
Vì thế mười mấy ngày này tuy Ôn Văn không bị hạn chế, nhưng anh không thể tiến hành săn bắn ở thành phố Thịnh Kinh, như vậy Ôn Văn phải nghĩ cách tận dụng khoảng thời gian này.
Gần đây đã lâu rồi không có thu nhận thêm quái vật mới, Hoành Ảm vẫn còn ở trong trạm thu nhận tiếp nhận huấn luyện chiến đấu, mà thực lực của Phùng Duệ Tinh căn bản không đủ để săn quái vật.
Cung Bảo Đinh thực lực mạnh mẽ, hiện giờ vừa mới trở thành tiểu đội trưởng một đội thợ săn thành phố, căn bản không có thời gian tiến hành săn bắt, điều này dẫn tới người có thể đảm nhận chức trách nhân viên thu nhận của trạm chỉ có mỗi mình Ôn Văn.
Vì thế Ôn Văn dự định sẽ tuyển thêm nhân viên thu nhận mới, anh đưa tay chạm vào huy hiệu nhân viên thu nhận, sau đó lập tức có vô số bong bóng lơ lửng ở bên cạnh.
"Ầy, không hổ là thành phố lớn, ngay cả ứng cử viên nhân viên thu nhận cũng nhiều lựa chọn hơn mấy thành phố trước."
Ôn Văn tìm kiếm một hồi trong đống bong bóng, sau đó nhìn chăm chú một cái, sờ cằm nói: "Cái này... lần trước chọn cậu ta, lần này là anh vậy."