Chương 284 - Hai Nhân Viên Thu Nhận Mới
"Ta nói đương nhiên là thật, hơn nữa nếu như anh may mắn thì còn có thể tiến thêm một bước." Ôn Văn mỉm cười nói, xem dáng dấp của Trường Tôn Cảnh thì có lẽ đã chuẩn bị đáp ứng rồi.
Trường Tôn Cảnh hít sâu một hơi, sau đó nghiêm túc hỏi: "Không phải anh muốn tôi nằm vùng ở Hiệp Hội Thợ Săn hoặc là cải tạo tôi thành cỗ máy giết chóc chứ?"
"Đương nhiên là không, trách nhiệm của Trạm Thu Nhận Tai Ách bọn tôi chính là phát hiện uy hiếp..." Ôn Văn mang phần lý do thoái thác mà mình đã học thuộc lòng ra nói với Trường Tôn Cảnh.
"Như vậy... tôi đồng ý!"
Chỉ nghe một nửa, Trường Tôn Cảnh đã đáp ứng.
Anh nguyện ý vì khôi phục năng lực mà trả giá hết thảy, nếu như Ôn Văn có bẫy thì cùng lắm hắn tự sát là được, ngày tháng như thế này, hắn không muốn tiếp tục nữa.
Ôn Văn sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói.
Tiếp đó, Ôn Văn dùng tốc độ nhanh chọn lẹ nhất từ trước đến nay, ký kết khế ước với Trường Tôn Cảnh, sau đó trực tiếp quay trở về trạm thu nhận.
Năng lực của Trường Tôn Cảnh sẽ khôi phục sau một đoạn thời gian ngắn, bởi vì trợ giúp Trường Tôn Cảnh khôi phục năng lực cũng là một phần của khế ước, giống như bảo vệ mạng sống của Cung Bảo Đinh vậy, sức mạnh của trạm thu nhận sẽ kích thích năng lực của Trường Tôn Cảnh, giúp hắn khôi phục lại như lúc ban đầu.
Ngoại trừ vấn đề bị thế lực khác bắt cóc giống như Hoành Ảm, chỉ cần là vấn đề cơ thể người siêu năng thì sức mạnh của trạm thu nhận có thể giải quyết được hết.
"Nói tới thì tên kia theo đuổi sức mạnh cuồng nhiệt như vậy, sau này có lẽ sẽ mang tới chút tai họa."
"Có điều, người cuồng nhiệt như thế sẽ vì gia tăng sức mạnh mà cố gắng bắt quái vật."
Nói chung, Ôn Văn khá là thỏa mãn với nhân viên thu nhận Trường Tôn Cảnh này, nhưng chỉ tuyển một mình hắn thôi thì chưa đủ.
Vì thế Ôn Văn tiếp tục tìm kiếm trong đám bong bóng, vừa tìm vừa lẩm bẩm: "Tính cả mình thì hiện giờ trạm thu nhận đã có năm tên đàn ông rồi, dương thịnh âm suy, là thời điểm nên chiêu mộ một nữ nhân viên thu nhận để cân bằng một chút.
Sau đó, ánh mắt Ôn Văn đặt vào người một con hổ cái.
Ừm... không phải biệt hiệu, thật sự là một con hổ cái.
Ôn Văn sờ cằm, tấm tắc lấy làm lạ: "Kỳ quái, động vật cũng có thể trở thành nhân viên thu nhận sao."
Tư liệu trong bóng bóng, vấn đề nhức đầu nhất của con hổ này chính là năng lực của nó, mà vấn đề này thì trạm thu nhận có thể giải quyết.
Bị lòng hiếu kỳ mạnh mẽ kích thích, Ôn Văn quyết định xem thử xem có thể biến con hổ này trở thành nhân viên thu nhận hay không.
"Tất cả đều là người, có thêm một con động vật cân bằng một chút cũng không tệ."
Lúc Ôn Văn xuất hiện trước mặt con hổ kia, nó đang nằm trong bồn tắm, trên người đều là sữa tắm, bởi vì bộ lông của con hổ khá dày đặc nên cả bồn tắm lớn đều bị bọt biển bao phủ.
Thấy Ôn Văn đột ngột xuất hiện, hổ cái đột nhiên phát ra tiếng hét chói tai của thiếu nữ, che chắn cơ thể điên cuồng hét lên với Ôn Văn: "A! Có sắc lang!"
Chỉ nghe âm thanh thì có lẽ là một đại mỹ nhân, nhưng nhìn cơ thể to bự của con hổ này, Ôn Văn có ảo giác quái dị như mình đang xem phim hoạt hình.
"Ể... xin lỗi."
Ngoài miệng nói xin lỗi nhưng Ôn Văn vẫn nhìn chằm chằm con hổ trong phòng tắm, hổ biết nói chuyện, đây là lần đầu tiên anh thấy.
"A, sao mày vẫn còn nhìn chứ?"
Con hổ suýt chút nữa muốn bật khóc, sau đó hung ác trực tiếp từ trong bồn tắm nhảy ra hướng Ôn Văn mắng chửi, trong cơ thể truyền ra tiếng nổ vang, hiển nhiên cô ta muốn ra tay với Ôn Văn.
Ôn Văn trầm mặc hai giây, sau đó chỉ cơ thể mình nói: "...Cô là con hổ đấy, tôi cũng đâu cần phải tránh chứ."
"Ah, đúng nha, bây giờ tôi là hổ."
Con hổ nhìn cơ thể mình một chút, lớp lông xù dựng đứng lên xẹp xuống, quỳ rạp dưới đất chậm rãi liếm lông mình, đồng thời hỏi Ôn Văn: "Meow, anh nhìn lén tôi tắm không sai, nhưng anh không nói tiếng nào đã xông vào nhà tôi thì phải cho tôi một lời giải thích, bằng không tôi sẽ ăn anh đó, meow."
Sau khi xác nhận có thể giao lưu, Ôn Văn liền mở hình thức dụ dỗ: "Cô vẫn luôn sầu não vì năng lực của mình đúng không, tôi có thể giải quyết nó, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải gia nhập Trạm Thu Nhận Tai Ách bọn tôi, trạm thu nhận bọn tôi là tổ chức bảo vệ thế giới, cô gia nhập thì tuyệt đối sẽ không có hại gì đâu."
Con hổ có chút động tâm, năng lực của cô tuy là rất mạnh nhưng nó cũng làm cô khá là phức tạp: "Nhưng ta là thợ săn mà meow."
"Không sao, công việc của trạm thu nhận bọn tôi và công việc của thợ săn không có xung đột, chỉ cần khi làm việc cô đừng giết chết quái vật mà chọn bắt nhốt nó vào trong trạm thu nhận là được, một công việc nhận hai phần tiền lương, chuyện tốt như thế này biết đi đâu tìm chứ?"
"Đúng nha..." Con hổ xòe móng vuốt của mình tính toán, hiển nhiên đã bị Ôn Văn thuyết phục.
Nhìn con hổ có chỉ số thông minh chỉ hơn khỉ đầu chó lông quăn một chút, trong lòng Ôn Văn có cảm giác tội ác, giống như chính mình đang bắt nạt con nít vậy.
"Vậy, tôi gia nhập rồi, các người thật sự có thể giải quyết vấn đề năng lực của tôi hả?" Con hổ chớp chớp đôi mắt to hỏi.
"Cô yên tâm, chuyện này viết rõ trên khế ước, nếu bọn tôi không thể giải quyết được vấn đề của tôi, cô có thể rút lui bất cứ khi nào."
Thấy con hổ này thật sự dao động, Ôn Văn lập tức vất bỏ chút cảm giác tội ác kia đi, gặp được mục tiêu dễ dụ như vậy mà còn không chịu ra tay thì đó mới chính là tội ác lớn nhất.
Tiếp đó, Ôn Văn ngồi xổm xuống ở trước mặt con hổ, sau khi giải thích thiệt hơn và không ngừng khẳng định, con hổ mới chịu ấn móng vuốt của mình lên khế ước.
Thực tế thì không chỉ con hổ, ngay cả với Trường Tôn Cảnh một lòng theo đuổi sức mạnh, Ôn Văn đều đã nói rõ những chuyện cần thiết.
Dù sao thì Ôn Văn muốn có được nhân viên làm trạm thu nhận phát triển lớn mạnh hơn chứ không phải một công cụ có thể vất bỏ bất cứ lúc nào, vì thế khi khuyên nhủ có lẽ anh sẽ dùng ngôn từ dụ dỗ, nhưng khi ký khế ước thì nhất định phải đảm bảo bọn họ không ở trong trạng thái bị lừa bịp.
Sau khi giải quyết xong, Ôn Văn thoải mái quay trở về trạm thu nhận, liên tiếp nhận hai nhân viên thu nhận làm tâm tình của anh rất tốt.
Tâm tình tốt, Ôn Văn dự định tìm vài thứ giải trí, vì thế anh nhớ tới 'Bích Loa Xuân Quyển Nhi' mà Sở Vĩ đã nói trước đó.
Không thể không nói, giọng của cô gái đó thật sự rất dễ nghe, Ôn Văn cách ống nghe điện thoại đơn giản nghe thấy hai câu thôi đã cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Vì thế anh mở điện thoại, tìm kênh của cô gái đó rồi bắt đầu nghe đối phương nũng nịu giả nai.
"Ừm... âm thanh dễ nghe như vậy, khó trách tên Sở Vĩ kia lại biến thành fan não tàn."
Nghe một hồi, Ôn Văn cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, vì thế búng tay một cái, ma kính Gildero xuất hiện ở trước mắt Ôn Văn.
"Chủ nhân vĩ đại, lần này ngài muốn xem cái gì, căn cứ vào yêu thích của ngài lần trước, tôi đã sưu tập rất nhiều tài nguyên chất lượng tốt." Gildero khom người gật đầu nói với Ôn Văn.
"Lần này xem chút thanh đạm đi, xem cô nàng Bích Loa Xuân Quyển đi, âm thanh của cô ta rất êm tai, tao khá là hiếu kỳ."
Vì thế trong ánh mắt mong chờ của Ôn Văn, hình ảnh trong ma kính bắt đầu biến hóa, anh còn có chút tự hào, người khác chỉ có thể nghe âm thanh, anh thì có thể tới tận hiện trường để nhìn người.
Nhưng khi hình ảnh trong ma kính dần trở nên rõ ràng, nụ cười trên mặt Ôn Văn cũng dần dần biến mất.
"Ai nha! Sao lại đối xử với người ta như vậy, sao lại đối xử với người ta như vậy nha!"
Ôn Văn chộp lấy ma kính trực tiếp ném bay, sau đó còn nhảy lên giẫm giẫm.
Ở giữa những cú giẫm chân hỗn loạn của Ôn Văn có thể nhìn thấy ở trong kính là một bác gái đang ngồi trên giường móc khóe ngón chân, vừa móc vừa nũng nịu nói chuyện.
Một màn đó làm tâm tình vui vẻ của Ôn Văn sau khi tuyển dụng được hai nhân viên thu nhận hoàn toàn tan biến, anh dùng cốc lai mèo làm một ly nước rửa mắt, sau đó trợn mắt ào ào xối vào.
"A.... tinh thần của mình bị ô nhiễm rồi, không bắng chơi game đi vậy."
Vì thế Ôn Văn mở máy tính, chơi trò chơi xe tăng, nhấn F để vào xe...