Chương 283 - Trường Tôn Cảnh
Vùng ngoại ô thành phố Thịnh Kinh, có một tiệm bán bánh ngọt xếp hàng rất dài.
Người xếp hàng già có trẻ có, trẻ thì nhóm nữ sinh tầm bảy tám tuổi, già thì là mấy cụ già răng cũng sắp rụng cả rồi, tất cả đều thực an tĩnh xếp hàng.
Có điều, trong hàng không hề có bóng người đàn ông nào.
Cửa sổ tiệm bánh ngọt tỏa ra hương vị ngọt ngào mê người, nhưng cũng không đặc biệt hơn những tiệm khác, xếp hàng dài đến như vậy có chút không hợp với lẽ thường.
Nguyên nhân dẫn tới tình trạng này là vì chủ tiệm bánh ngọt này là một người đàn ông rất đẹp trai.
Tóc dài hơn xoăn buộc thành đuôi ngựa ở sau đầu, gương mặt đẹp trai thoáng có chút tang thương, phối hợp với chòm râu mất trật tự, so với minh tinh loại hình ông chú trên TV còn điển trai hơn nhiều.
Không quản là chia bánh ngọt hay bỏ vào túi, hay thậm chí là lấy tiền, động tác của hắn đều gọn gàng dứt khoát hệt như nước chảy mây trôi, nhìn hắn làm việc chính là một sự hưởng thụ.
Vì thế những cô gái nhỏ cô vợ nhỏ mới thường xuyên ghé thăm.
Bởi vì buôn bán rất đắt nên mẻ bánh làm trước đó rất nhanh đã bán hết sạch, chủ tiệm nhìn sắc trời một chút rồi nói với nhóm người đang xếp hàng: "Hôm nay đã bán hết rồi, mọi người hãy về đi."
Sau khi chủ tiệm nói xong, nhóm phụ nữ xếp hàng bắt đầu nhỏ giọng oán giận, nhưng oán giận thì oán giận, bọn họ vẫn ngoan ngoãn ai về nhà nấy.
Hai giờ chiều sẽ ra đợt bánh cuối cùng, bán xong sẽ đóng tiệm, đây là một trong những quy củ của cửa tiệm nhỏ này.
Sau khi mọi người đã tản đi rồi, chủ tiệm bắt đầu quét dọn vệ sinh, từ đầu đến cuối không hề bỏ qua một ngõ ngách nào, cho dù không quét thì cửa hàng của hắn vẫn chính là cửa hàng sạch sẽ nhất ở con phố này, nhưng hắn vẫn rất nghiêm túc quét dọn.
Sau khi quét dọn xong, Trường Tôn Cảnh sập cửa cuốn, ngồi trong tiệm châm một điếu thuốc lá, dáng vẻ có chút phiền muộn.
Tên của hắn là Trường Tôn Cảnh, từng là một người lính đánh thuê có chút danh tiếng.
Đã từng giết con chó của Reeves, trộm xe của Diesel, cướp hàng của Statham, đánh cắp hồ sơ của Cruz, là truyền kỳ trong giới lính đánh thuê liên bang.
Sau đó vì chán ghét chém giết nên đã tới thành phố Thịnh Kinh mở một tiệm bán bánh ngọt, trải qua cuộc sống bình thản an nhàn.
---trong trí nhớ của Trường Tôn Cảnh chính là như vậy.
Nhưng Trường Tôn Cảnh cảm thấy phần ký ức này có vấn đề rất lớn, hình như hắn đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng, những trải nghiệm trước đó, rõ ràng là nhớ hết từng việc, nhưng nghĩ lại thì cứ thấy những chuyện đó không quá chân thực.
Nhưng mặc kệ ký ức ấy kỳ lạ thế nào, thân thủ của hắn không thể nào làm giả được, mỗi khi cầm dao cắt bánh là hắn biết rõ mình có thể trong vòng không tới một phút giết chết tất cả mọi người trong tầm mắt!
Trường Tôn Cảnh lắc đầu, xua tan đi hết mớ u sầu trong đầu, mặc kệ hắn từng làm chuyện gì thì ít nhất hiện giờ hắn chính là một thợ làm bánh trứ danh, mà bản thân hắn cũng thích cuộc sống này.
"Anh là... Trường Tôn Cảnh à?"
Ôn Văn mặc áo khoác dài màu đen đứng ở bên cạnh, nghi hoặc hỏi.
Nhân viên thu nhận mà Ôn Văn muốn mời lần này chính là Trường Tôn Cảnh, là một thợ săn theo siêu thợ săn 'Băng Hà' trước kia, trước đó vì phạm sai lầm ở chung cư hủ hóa dẫn tới mất đi năng lực.
Lần trước khi Ôn Văn tới gặp, Trường Tôn Cảnh đang vung trường đao để phát tiết buồn bực trong lòng, khi đó tuy Trường Tôn Cảnh rất không cam lòng nhưng không hề có suy nghĩ từ bỏ.
Nhưng lần gặp mặt này, Trường Tôn Cảnh lại thực sự trở thành một thợ làm bánh, nó không giống với tính cách của anh ta cho lắm.
"Nhận nhầm người rồi, tôi không phải người anh muốn tìm đâu."
Trường Tôn Cảnh phun ra một làn khói thuốc, không xoay người lại nhìn Ôn Văn, Trường Tôn Cảnh đoán có lẽ là người quen biết trước kia tìm tới, nhưng hắn đã rửa tay chậu vàng không làm nghề cũ nữa rồi.
"Anh có muốn trở lại cuộc sống trước kia không, tôi có thể giúp anh, chỉ cần anh gia nhập Trạm Thu Nhận Tai Ách bọn tôi." Ôn Văn híp mắt nói.
"Tôi đã không muốn quay trở lại kiếp sống trước kia nữa, cuộc sống bây giờ rất phù hợp với tôi, lính đánh thuê thì ai làm mà không được chứ." Trường Tôn Cảnh thở dài nói.
"Lính đánh thuê?"
Ôn Văn hơi sững sốt, chẳng lẽ mình tìm nhầm người thật?
Cơ thể của anh bay tới trước mặt Trường Tôn Cảnh, nắm cằm đối phương nhìn trái rồi nhìn phải, lại phát hiện mình không nhận nhầm người.
Nhìn thấy làn khí đen trên người Ôn Văn, con ngươi Trường Tôn Cảnh hơi giãn ra, lúc này hắn mới ý thức được sự việc có lẽ không chỉ đơn giản là lính đánh thuê mà thôi.
Vì thế Trường Tôn Cảnh vội vàng đưa tay tới con dao làm bếp ở bên cạnh, nhưng hắn đột nhiên phát hiện ra mình lại không thể cầm được con dao kia, tay hắn xuyên qua con dao!
"Tao làm sao thế này, mày đã làm gì tao?"
"Hình như anh thật sự không nhớ rõ, xem ra ký ức đã xảy ra vấn đề."
Nếu Ôn Văn không đoán sai thì ký ức của Trường Tôn Cảnh có lẽ đã bị máy chỉnh sửa ký ức xử lý, vì thế anh ta đã không còn nhớ được chuyện làm thợ săn trước kia nữa rồi.
Nghe thấy mấy lời ký ức xảy ra vấn đề, trong đầu Trường Tôn Cảnh đột nhiên hiện lên hình ảnh mình vung đao chém về phía một con quái vật.
Sau đó hắn lắc lắc đầu, khiếp sợ nhìn Ôn Văn: "Làm sao mày biết ký ức của tao có vấn đề?"
Trong đầu Trường Tôn Cảnh nháy mắt xuất hiện một câu chuyện âm mưu mấy chục ngàn chữ, nào là cơ thể anh đang bị đóng băng trong máy trò chơi, còn nơi này chỉ là thế giới trò chơi, nào là anh vốn là một nhân vật lớn bị tổ chức thần bí bắt đi.
Nhưng vấn đề này, ở trong mắt Ôn Văn thì rất dễ giải quyết.
Máy chỉnh ký ức này, đối với người bình thường thì thứ này đúng là thần khí, chỉ là Trường Tôn Cảnh tuy đã không còn siêu năng lực nhưng không phải là người bình thường hoàn toàn.
Chỉ cần cầm đao trong tay, cùng lúc đánh với mười Diệp sư phụ thì có lẽ hơi khó khăn một chút, nhưng hai ba người thì vẫn rất dễ dàng, vì thế máy chỉnh ký ức không thể phát huy ra tác dụng triệt để với hắn.
Hơn nữa hiện giờ Trường Tôn Cảnh đang ở trạng thái linh hồn, chỉ cần Ôn Văn cho thêm chút kích thích thì có thể khôi phục trí nhớ của hắn.
Vì thế Ôn Văn đưa ngón tay tới ấn nhẹ một cái vào trán Trường Tôn Cảnh, một dòng năng lượng màu đen ồ ạt chui vào đầu Trường Tôn Cảnh, trải qua một trận đau đớn kịch liệt, Trường Tôn Cảnh đã nhớ lại chuyện trước kia.
"Hiện giờ, anh đã nhớ ra mình là ai chưa?" Ôn Văn mỉm cười hỏi.
Trường Tôn Cảnh kiêng kỵ nhìn Ôn Văn, lúc còn là người siêu năng hắn chưa từng nghe nói tới nhân vật nào giống như Ôn Văn.
Sau sự kiện chung cư hủ hóa lần đó, Trường Tôn Cảnh và người phụ nữ dùng súng kia đều mất đi năng lực, nhưng người kia thức thời rút lui xuống vị trí tuyến hai, mà Trường Tôn Cảnh thì hoàn toàn không cam lòng.
Hắn muốn nhờ vào chém giết quái vật, một lần nữa tìm lại năng lực của mình.
Những ký ức trước đó thật ra không hề sai, trước khi trở thành người siêu năng, Trường Tôn Cảnh thật sự là lính đánh thuê truyền kỳ, sau đó trong một lần làm nhiệm vụ gặp phải quái vật, trong quá trình chém giết quái vật, hắn đã thức tỉnh năng lực của mình.
Vì thế trong những lần làm nhiệm vụ sau đó, Trường Tôn Cảnh vẫn luôn chủ động ra trận, tuy hành động của hắn rất có quy luật nhưng cách làm không quan tâm tới tánh mạng chính mình của hắn đã chấn động nhóm đồng bạn.
Vì thế bọn họ cưỡng ép trói Trường Tôn Cảnh lại, xóa bỏ ký ức, đưa tới nơi này mở tiệm bánh ngọt.
Bởi vì trong những lúc nói chuyện phiếm, Trường Tôn Cảnh từng nói với bạn mình là mơ ước lúc còn bé của hắn chính là mở một tiệm bánh ngọt...
Sau khi khôi phục trí nhớ, tâm tình Trường Tôn Cảnh có chút suy sụp, lập tức hỏi Ôn Văn: "Anh nói có thể biến tôi trở về dáng vẻ trước kia, tức là có thể khôi phục năng lực của tôi à?"
Nếu như Ôn Văn thật sự có năng lực như vậy, Trường Tôn Cảnh nguyện ý trả bất cứ cái giá nào!