Trạm Thu Nhận Tai Ách

Chương 286 - Trứng Luộc và Cải Bẹ

Chương 286 - Trứng Luộc và Cải Bẹ


Lại chờ thêm một chốc, một bóng dáng nhỏ xinh nhún nhảy đi tới.
Đó là một cô gái dùng áo chùng dài màu trắng che đi cơ thể, đội mũ trùm và đeo khẩu trang, thứ duy nhất lộ ra ngoài là đôi mắt màu nâu nhạt, giống như mắt mèo, trên đầu có hai cục nhỏ nhô lên, xem vị trí thì có lẽ là lỗ tai...
Vóc người rất tuyệt, mặc dù mặc áo chùng dài màu trắng cũng có thể nhìn ra đường cong cơ thể rất lả lướt, theo động tác và làn da nhẵn nhụi bên khóe mắt có thể nhìn ra đó là một người phụ nữ trẻ tuổi.
"Ai vậy... nhân viên thu nhận có người này à, Phùng Duệ Tinh đi làm phẫu thuật à?"
Những người khác chỉ tò mò với diện mạo của cô gái này thôi, mà Ôn Văn thì cái gì cũng tò mò, mỗi nhân viên thu nhận đều là anh tự mình chiêu mộ, mà anh căn bản cũng không biết người này là ai.
Nếu không phải lúc này có nhiều nhân viên thu nhận ở nơi này, Ôn Văn thật muốn trực tiếp ra tay với cô gái này.
"Xin chào mọi người, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn nha meow."
Sau khi chào hỏi mọi người, cô gái ngồi xuống bên cạnh Trường Tôn Cảnh, tò mò nhìn mọi người, đặc biệt cảm thấy hứng thú với tấm da thú trên người Trường Tôn Cảnh, một tay đặt ở dưới bàn, ba lần bốn lượt muốn sờ tấm da lông trên người Trường Tôn Cảnh.
Nghe thấy âm thanh trong trẻo kia, Ôn Văn liền hiểu ra, cảnh giác cũng biến mất, cô gái này chính là con hổ kia!
Cô ta thật ra là người đúng không?
Điều này làm Ôn Văn có chút mất mác, anh còn tưởng rằng trong trạm thu nhận của mình có một động vật quý hiếm rồi chứ.
Nhưng có thêm một cô em có lẽ là rất xinh đẹp cũng rất tốt, chí ít cũng cũng không tính là dương thịnh âm suy nữa rồi.
Cô gái ngồi không yên chỗ đã lôi chiếc ba lô ở sau lưng ra để trước ngực, sau đó tìm kiếm ở bên trong một hồi, lôi ra một đống lớn trứng lược nước trà, lật lượt chia cho mọi người, Ôn Văn vì kích thước lớn mà được chia cho hai quả...
"Trứng luộc nước trà hiệu này ăn ngon lắm, coi như là quà ra mắt của tôi meow."
Tiếp đó, cô ta vui vẻ lột vỏ trứng, bắt đầu ăn.
Sau mông cô ta hình như có thứ gì đó khẽ nhúc nhích, Ôn Văn đoán đó là một cái đuôi...
"Tai, đuôi... chẳng lẽ cô ta là Beast Girl?"
Ôn Văn tưởng tượng dáng vẻ của cô ta ở dưới lớp áo chùng một chút, cảm thấy mình chọn cô gái này làm nhân viên thu nhận là đúng rồi, mặc dù Ôn Văn là một nhà thám tử máu lạnh, chính là cũng có vài điểm yếu đối với một vài thứ nhất định....
Lúc này anh mới nhớ ra cái tên hiện ra trên khế ước, cô gái này tên là Miêu Miểu Miểu.
Trước đó Ôn Văn không thèm để ý là vì anh nghĩ rằng con hổ có tên thì bớt đi phần uy vũ, cứ gọi là con hổ thì dễ nghe hơn, nhưng bây giờ nếu gọi một cô gái là 'con hổ' thì lại không dễ nghe cho lắm.
Tới khi hội nghị sắp bắt đầu thì Phùng Duệ Tinh mới đẩy cửa tiến vào, tự nhiên tìm một cái ghế ngồi xuống, như vậy tất cả nhân viên thu nhận đều đã tới đông đủ.
Có điều cách mà Phùng Duệ Tinh che dấu thân phận của mình rất kỳ lạ, chính là dán một cái mặt nạ dưỡng da màu đen trên mặt...
Ting, ting, ting...
Người đàn ông kim loại mặc vest ở bên cạnh cầm một cái búa nhỏ, gõ vào một vật nhỏ giống như chuông nhạc.
"Xin các vị hãy an tĩnh, hiện giờ hội nghị xin được phép bắt đầu, tôi là nhân viên quản lý trung tâm khu Tai Họa, người thủ hộ Kim Thuộc, các vị có thể gọi tôi là Kim tiên sinh."
Mọi người đều gật đầu, mà Ôn Văn thì lúng túng sờ mũi, thì ra ông ta có tên à, trước giờ Ôn Văn vẫn luôn gọi đối phương là người đàn ông kim loại mặc vest.
"Bắt đầu từ lần tụ họp này, những buổi hội nghị sau này đều do tôi chủ trì, đầu tiên tôi sẽ phát tiền lương cho mọi người."
Nghe thấy tiền lương, ngoại trừ Phùng Duệ Tinh thì tất cả nhân viên thu nhận đều khá mong đợi, mặc dụ bọn họ không thiếu tiền, nhưng cũng không có ai ngại tiền nhiều cả.
Nhất là Hoành Ảm, hiện giờ cậu nhóc này có thể nói là nghèo trắng tay...
Mà Miêu Miểu Miểu, nếu có tiền thì cô đã không lấy trứng luộc nước trà làm quá gặp mặt rồi.
"Lương cơ bản hàng tháng của các vị nhân viên thu nhận là năm nghìn, mỗi khi bắt được quái vật cấp Tai Họa thì tiền thưởng là một nghìn, mỗi khi bắt được quái vật cấp Tai Hại thì tiền thưởng là mười nghìn."
Số tiền này kém xa tiền lương của Hiệp Hội Thợ Săn, nhưng trạm thu nhận căn bản không hề có quy định gì với nhân viên, số tiền đó cơ bản chính là cho không, vì thế mọi người cũng không oán giận câu nào.
Người có lương nhiều nhất chính là Cung Bảo Đinh, anh gia nhập thời gian lâu nhất, hơn nữa còn bắt được một con quái vật, tổng cộng có thu nhập mấy chục nghìn.
Sau khi phát lương xong, người đàn ông kim loại mặc vest kia vỗ vỗ tay, vài ngục tốt mang theo một đống đồ vật đi tới.
"Ngoại trừ tiền lương, trạm thu nhận còn chuẩn bị một ít vật phẩm sinh hoạt cho mọi người.
Những thứ này khá giống những phần trợ cấp cuộc sống, bên cạnh mỗi nhân viên thu nhận được đặt một thùng dầu nành, một bao gạo, một túi hoa quả, còn có một cái hộp lớn khá thần bí.
Hoành Ảm mong đợi mở hộp, sắc mặt trở nên kỳ lạ, thứ trong hộp là cải bẹ ngâm chua, hơn nữa thương hiệu này bọn họ chưa từng ăn qua, tên của nó là cải bẹ Bội Linh.
Nhìn một thùng cải bẹ đầy ắp, Phùng Duệ Tinh đỡ trán, có cảm giác tự làm tự chịu.
Số cải bẹ này là Phùng Duệ Tinh dùng danh nghĩa Cơ Kim Hội mở một nhà máy sản xuất, bởi vì vấn đề thương hiệu bị cướp mất trước nên dẫn tới có rất nhiều cải bẹ bị tồn đọng lại trong kho hàng không bán được, anh chỉ đành đưa vào trạm thu nhận...
Trường Tôn Cảnh sờ cằm, sau khi khôi phục sức mạnh, hắn không có ý định mở lại tiệm bánh ngọt nữa, bằng không có thể dùng cái này làm tặng phẩm tặng cho khách hàng.
Vui vẻ nhất chính là Miêu Miểu Miểu, có thứ cải bẹ ngâm chua này thì trứng luộc nước trà của cô ăn lại càng ngon hơn...
"Chuyện cần làm tôi đã làm xong rồi, thời gian kế tiếp xin dành lại cho các vị, cần gì có thể tới tìm tôi."
Nói xong, người đàn ông kim loại mặc vest lui ra khỏi phòng, để lại nhóm nhân viên thu nhận mắt to trừng mắt nhỏ, không biết nên làm gì.
Để giảm bớt đầu không khí ngột ngạt, Phùng Duệ Tinh đứng dậy nói: "Sau này mỗi tuần mọi người đều phải tới nơi này tập trung, nhưng nơi này thật sự quá đơn sơ, vì thế tôi chuẩn bị bố trí đại sảnh này một chút, ít nhất cũng để nó không còn đơn sơ như vậy nữa, mọi người thấy thế nào?"
Sau khi Phùng Duệ Tinh nói xong, bầu không khí vẫn khá an tĩnh, điều này làm anh có chút xấu hổ.
Ôn Văn lắc đầu, tình huống này đã nằm trong dự đoán của anh, dù sao mọi người cũng không quen biết, vì thế anh đề nghị nói: "Bắt đầu từ tôi, mọi người lần lượt giới thiệu một chút đi, sau này nếu như có thứ hữu dụng muốn bán, hoặc là có nghi hoặc gì đó cần giải quyết thì có thể nói ra ở đây."
Có Ôn Văn dẫn đầu, mọi người cũng sinh động hơi, trải qua khoảng một tiếng thì mới xong một vòng.
Người đề xuất nhiều nhất là Phùng Duệ Tinh, vung tay xa xỉ nhất cũng là Phùng Duệ Tinh, căn bản là chỉ cần nhìn trúng cái gì là lập tức vung tiền mua ngay, cũng làm mọi người thấy được sức mạnh của đồng tiền.
Đối với những người khác thì loại giao lưu này cũng khá tốt, ngay cả Cung Bảo Đinh cũng kiếm được vài chỗ tốt từ hoạt động này.
Đối với bọn họ mà nói, mỗi tuần tham gia hội nghị quả thực có chút cần thiết.
Sau khi trao đổi xong, hội trường lại rơi vào im lặng, Phùng Duệ Tinh đề nghị: "Không bằng, chúng ta cứ vậy giải tán đi?"
Dù sao cũng là lần đầu tiên, không ai có kinh nghiệm, vì thế liền chuẩn bị kết thúc.
Nhưng Miêu Miểu Miểu không đồng ý, cô ta nhảy lên bàn, lôi ra bộ bài tây: "Mọi người tới chơi bài nào meow..."
Ngoại trừ Miêu Miểu Miểu thì không ai muốn chơi bài, nhưng vì sự nhiệt tình mời chào của cô, cuối cùng ngoại trừ Cung Bảo Đinh bận rộn công việc, tất cả mọi người đều tham gia chơi bài.
Chơi một hồi, mọi người rõ ràng đã thả lỏng hơn trước rất nhiều.
Cuối cùng chơi tới tận mười hai giờ, mọi người mới giải tán.
Lúc rời đi, Ôn Văn khó hiểu gãi gãi đầu, anh vốn định làm một hội nghị người siêu năng đầy thần bí, sao cuối cùng lại biến thành một đám ngốc cuồng hoan vậy chứ?
Mà Phùng Duệ Tinh thì còn chuẩn bị cải tạo nơi này thành một phòng vui chơi rồi...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất