Chương 287 - Sát Hạch Bắt Đầu
Mười ngày chuẩn bị nhanh chóng trôi qua, sát hạch siêu thợ săn đúng hạn bắt đầu.
Hơn bảy giờ sáng, trên một khoảng sân thượng lớn phía sau núi Côn Ninh, tất cả thợ săn tham gia khảo sát tụ thành một tiểu đoàn nhỏ, rải rác đứng trên sân chờ đợi kỳ sát hạch chính thức bắt đầu.
Mà Ôn Văn và Sở Vĩ thì câu có câu không tranh luận, nội dung cuộc tranh luận đương nhiên chính là gần đây 'Bích Loa Xuân Quyển' nói về cái gì.
Gần đây Ôn Văn không còn thử giải cứu nữa, ngược lại bắt đầu đầu độc Sở Vĩ, làm hắn lại càng cuồng nhiệt hơn....
Ngoại trừ nói chuyện phiếm, Ôn Văn còn đếm sơ một chút, người tham gia sát hạch khoảng chừng hơn hai trăm người, cũng tức là nơi này có ít nhất hơn hai trăm thợ săn cảnh giới Đồng Hóa.
Tuy nhóm thợ săn này có rất nhiều người không phải chỉ mới tham gia lần đầu, nhưng nếu kỳ sát hạch mỗi năm đều có nhiều thợ săn tham gia như vậy thì thực lực của Hiệp Hội Thợ Săn thật sự rất lớn mạnh, các tổ chức như Đọa Thần Huyết căn bản không thể nào rung chuyển.
Những người siêu năng này lớn lên cũng khá kỳ lạ, nhưng chân chính hấp dẫn ánh mắt Ôn Văn thì chỉ có hai, cả hai đều là nữ giới, hơn nữa còn rất xinh đẹp.
Một là một cô gái trẻ tai mèo màu vỏ quýt, trên người mặc quần đùi thể thao ngắn màu đen, cái đuôi màu cam uyển chuyển lắc lư ở phần xương cụt, rất bắt mắt.
Ôn Văn rất quen với hơi thở của cô ta, bởi vì cô ta chính là nhân viên thu nhận mà Ôn Văn mới tuyển dụng vào trạm thu nhận, Miêu Miểu Miểu.
"Ừm, không tệ, không tệ, trước đó cô ta vẫn luôn che mặt làm mình cứ sợ cô ta là dạng giống như 'Bích Loa Xuân Quyển', bây giờ thấy là gái đẹp thì mình an tâm rồi."
Từ sau lần được 'Bích Loa Xuân Quyển' rửa mắt, Ôn Văn vẫn luôn có suy đoán khá là ác ý với những người phụ nữ không lộ diện.
"Có thể tham gia sát hạch siêu thợ săn thì ít nhất cũng phải là thợ săn cành giới đồng hóa, trạm thu nhận lại có thêm một cao thủ, hi vọng có thể bắt được một con quái vật cấp Tai Nạn cho mình, tuy sức lực sẽ bị giảm đi phân nửa nhưng quái vật cấp Tai Nạn thì vẫn hữu dụng hơn cấp Tai Hại."
Ôn Văn nhìn chằm chằm cái đuôi của Miêu Miểu Miểu, tấm tắc kỳ lạ, đột nhiên cô ta quay đầu lại, nghi hoặc nhìn về phía Ôn Văn, nhưng bởi vì người có quá nhiều nên cô ta không có cách nào xác định mục tiêu chính xác.
"Phát hiện ra mình rồi sao? Không, có lẽ chỉ cảm nhận được có người theo dõi mà thôi."
Ôn Văn vội vàng thu hồi ánh mắt, sau đó thán phục nói: "Trực giác mạnh mẽ thật, dáng vẻ của cô ta bắt mắt như vậy, ở đây có lẽ có rất nhiều người đang nhìn cô ta, nhưng chỉ có ánh mắt của mình là đặc biệt, cô ta thế mà lại có thể cảm nhận được!"
Về phần ánh mắt Ôn Văn đặc biệt chỗ nào, không ai biết...
Nếu trực giác của Miêu Miểu Miểu quá mạnh mẽ, Ôn Văn liền chuyển sang người còn lại, cô gái này trông không giống người của khu Hoa Phủ, trên người mặc áo giáp màu xanh dương bàn bạc, mái tóc vàng rực chói mắt, một vài lọn tóc quật cường dựng thẳng, bên hông đeo một thanh kiếm dài màu vàng óng.
Người này thì Ôn Văn không nhận ra, mặc áo giáp như vậy nhìn từ phía sau cũng không biết đẹp hay xấu, Ôn Văn quan tâm tới cô ta chỉ vì cô ta rất mạnh mà thôi!"
Lúc Ôn Văn đặt nhận biết lên người cô ta, anh thậm chí có thể cảm nhận được chút đau đớn mơ hồ, giống như nhận biết bị cắt đứt vậy, đó là tình huống chỉ xuất hiện khi có thực lực chênh lệch quá lớn mới xuất hiện.
Những người siêu năng khác cũng có người có thực lực mạnh hơn Ôn Văn, nhưng không tới mức ngoại hạng thế này.
"Nơi này ai ai cũng là cường giả, ngoại trừ trạm thu nhận thì ở nơi này mình có lẽ không có gì đặc biệt."
Sau khi nhìn vài lần, Ôn Văn thu hồi ánh mắt, anh chỉ cảm thấy hiếu kỳ với thợ săn có thực lực mạnh mà thôi, trong sát hạch siêu thợ săn không tồn tại sự cạnh tranh, chỉ cần phù hợp với yêu cầu thì có thể thông qua sát hạch, Hiệp Hội Thợ Săn chỉ ước gì có càng nhiều thợ săn trở thành siêu thợ săn mà thôi.
Nghe nói mấy chục năm trước, từng có quản lý cấp cao đề nghị dùng phương thức nuôi cổ để tuyển chọn siêu thợ săn, đồng thời phát động mạng giao thiệp của mình, cưỡng ép thúc đẩy một lần sát hạch đẫm máu.
Kết quả nhóm siêu thợ săn thành công lần đó ít tới đáng thương, hơn nữa chất lượng cũng không cao hơn nhóm siêu thợ săn được sàng lọc chọn lựa như bình thường, thực lực của siêu thợ săn xếp thứ nhất quả thực rất mạnh, nhưng chấp hành nhiệm vụ không tới mấy năm đã mất khống chế mà chạy tới trận doanh kẻ địch.
Vì thế địa vị của vị quản lý cấp cao đưa ra đề nghị đó bị giảm mạnh, trong một trận cháy với quái vật đã ảm đạm qua đời...
Một tiếng nổ lớn cắt đứt mạch suy tư của Ôn Văn, một tia sáng màu tím từ phía xa tiến tới gần sân thượng, khi khoảng cách vừa đủ thì mọi người rốt cuộc cũng thấy rõ tia sáng kia là gì.
Bên trong tia sáng kia là một thanh kiếm dài màu tím và một người đàn ông mặc áo khoác dài màu trắng, đó là tổ hợp người và kiếm.
Kiếm dài hệt như chiếc xe taxi vững vàng dừng lại trước mặt mọi người, mà người đàn ông kia thì phiêu dật từ trên kiếm dài nhảy xuống.
"Kiểu cách này giống như mấy quyển tiểu thuyết tiên hiệp vậy, từ khi nào phong cách của Hiệp Hội Thợ Săn lại biến thành như thế chứ, với lại... tóc của hắn có phải nhuộm không?"
Lúc Ôn Văn thầm lẩm bẩm trong lòng, người đàn ông kia ho nhẹ một tiếng rồi nói với mọi người: "Xin chào mọi người, tên của tôi là Tuân Thanh, là giám khảo lần sát hạch siêu thợ săn lần này."
Nghe thấy cái tên này, rất nhiều người nhỏ giọng thảo luận, Ôn Văn có chút không rõ là xảy ra chuyện gì, vì thế quay đầu sang nhìn về phía Sở Vĩ.
Lúc này lại phát hiện vẻ mặt của Sở Vĩ cũng đầy tôn sùng, giống như khoe khoang mà nói với Ôn Văn: "Đó là anh trai của Tuân Tiên, mặc dù thực lực không mạnh mẽ bằng em mình, nhưng cũng là thợ săn cảnh giới 'Chân Tự'!"
"Tuân Tiên? Là người siêu năng cảnh giới 'Chân Ngã' kia à, anh trai hắn cũng là thợ săn cảnh giới Đồng Hóa chân tự..."
Nhìn thanh kiếm dài kia, Ôn Văn lại sờ cằm chìm vào suy tư, anh nhớ tới cuộc chiến ở tổng bộ Đọa Thần Huyết trước kia, khi đó anh ở xa xa nhìn thấy người siêu năng cảnh giới Chân Tự chiến đấu.
Trên bầu trời có hai luồng năng lượng rất lớn, một là hủ huyết giả, một chính là người siêu năng, mà người nọ hình như sử dụng kiếm khí màu tím...
Lẽ nào người đó chính là hắn?
"Khụ khụ, xin mọi người hãy tim lặng."
Tuân Thanh đưa tay áp chế, hội trường yên lặng, tiếp đó hắn ho nhẹ hai tiếng nói: "Trước khi tiến hành sát hạch, tôi cần mọi người ký tên vào hai phần thỏa thuận, một là thỏa thuận bí mật, đảm bảo giữ bí mật về nội dung sát hạch."
"Phần thứ hai là thỏa thuận miễn truy cứu trách nhiệm, trong quá trình sát hạch, mọi người có khả năng sẽ gặp nguy hiểm tới tánh mạng, hiệp hội sẽ cố gắng đảm bảo an toàn của mọi người, nhưng nếu như sợ thì chúng tôi cũng hiểu, mọi người có thể rời khỏi bất cứ khi nào."
Khóe miệng Ôn Văn giật giật, tuy công nhận thực lực của Tuân Thanh nhưng anh vẫn nhịn không được than thở.
"Trước khi nói sao cứ phải ho một tiếng vậy chứ, ông bị hen à..."
Có điều mặc dù phỉ nhổ thì Ôn Văn vẫn ngoan ngoãn ký vào thỏa thuận.
Đối với thợ săn mà nói, ký tên vào thỏa thuận bí mật gì đó quả thực không có gì quá đáng, mà nguy hiểm sống chết... khi thợ săn chém giết quái vật, làm gì có chuyện tuyệt đối an toàn đâu chứ?"
"Khụ khụ, tất cả mọi người đã ký tên xong, như vậy mời mọi người lần lượt tiến vào trường thi, phần sát hạch đầu tiên là thi viết, thời gian thi là từ tám giờ sáng đến mười một giờ trưa, xin mọi người nghiêm túc làm bài, đừng gian dối."
Ôn Văn đỡ trán, cười khổ nhìn về phía Tuân Thanh, dùng âm thanh không ai nghe thấy than thở: "Có thể đừng ho nữa không, cổ họng tui cũng ngứa theo rồi đây..."