Trạm Thu Nhận Tai Ách

Chương 290 - Ký Ức Phủ Bụi

Chương 290 - Ký Ức Phủ Bụi


Trên mặt đất là một cái xác, cái xác này là của vợ chủ tiệm.
Vai trò của Ôn Văn là một thám tử, muốn tìm ra tên tội phạm trong số bốn người tình nghi, mà lần này anh không thể sử dụng bạo lực.
Bốn người tình nghi theo thứ tự là chủ tiệm chụp hình, ông Kim, nhân viên chụp hình của tiệm, ông Tống, em gái người bị hại, cô Mã, và một vị khách hàng thường tới tiệm chơi là bà Lý.
Nhân viên cảnh sát tới điều tra đã tra ra được một ít manh mối, hiện giờ những manh mối này đều nằm trong tay Ôn Văn.
Căn cứ vào manh mối thì cả bốn vị này đều có tình nghi là kẻ phạm tội.
Ông chủ tiệm Kim và người bị hại là bà Mã có quan hệ bất hòa, bình thường vẫn luôn ầm ĩ đòi ly hôn, nguyên nhân là vì đứa con nên mới miễn cưỡng duy trì bộ mặt gia đình hài hòa.
Nhân viên chụp hình và người bị hại có quan hệ ngoại tình, ngoại trừ ông Kim thì ai ai cũng biết.
Mà cha của người bị hại vừa qua đời, cha của bà ta là một người giàu có, chỉ có hai đứa con gái là người thừa kế tài sản.
Cuối cùng, vị khách hàng kia có thói quen ăn trộm vặt, một ngày trước khi vụ án xảy ra, người này đã bị bà Mã phát hiện đang trộm đồ...
"Quan hệ thực loạn, manh mối cũng giống như một mớ chỉ rối, mỗi người đều có tình nghi, nhưng mỗi người đều có chứng cứ ngoại phạm."
Ôn Văn gãi gãi đầu, nhìn bốn người tình nghi đứng trước mặt, thực muốn chửi tục một câu MMP, nhưng nghĩ tới mình đang thi nên không văng tục.
Có thể bịa ra câu chuyện như vậy, đi viết tiểu thuyết không phải tốt hơn sao, sao lại lăn lộn vào Hiệp Hội Thợ Săn làm gì cho phí tài năng chứ.
Có điều phàn nàn thì phàn nàn, vụ án thì vẫn phải tra, hơn nữa vụ án phức tạp này rốt cuộc cũng kích thích được hứng thú của Ôn Văn, làm anh có chút cảm giác quay trở lại cuộc sống thám tử trước kia.
Anh dạo một vòng trong tiệm chụp hình, tìm được không ít manh mối.
"Người bị hại từ lầu hai rớt xuống, đầu đập vào bàn mà chết, trước khi chết đã đưa lưng về phía chắn song lầu hai, xem ra người đã đẩy bà ta là người quen."
"Nhưng cả bốn người tình nghi đều là người quen... ừm....vị khách hàng kia hẳn là bỏ qua, trộm độ trong tiệm, hắn sẽ không có cơ hội nghênh ngang lên lầu hai nói chuyện với người bị hại như vậy."
"Mặt khác... người bị hại trước kia chết đã tranh cãi kịch liệt, mà bà ta có bệnh tim, cứu tâm hoàn mang theo bên người đã bị đổi thành viên đường..."
"Người có khả năng giết chết bà ta chỉ có một, nhưng nếu muốn giết chết bà ta thì khả năng không chỉ có một, thật thú vị."
Ôn Văn ngồi trên ghế, cầm chồng tài liệu mà nhân viên cảnh sát điều tra được, vừa phân tích tình vừa câu có câu không hỏi chuyện bốn người tình nghi.
Nội dung dò hỏi đều có liên quan tới quan hệ của bọn họ và người bị hại, với cả khi người bị hại tử vong, bọn họ đang làm gì, tuy bọn họ kể lể đủ chuyện nhưng trong lòng Ôn Văn đã có kết luận cơ bản.
Đột nhiên, ở trong xấp tài liệu, Ôn Văn sờ trúng một thứ cứng cứng, anh mở ra xem thì phát hiện là một xấp ảnh chụp.
"Sao khi nãy mình không chú ý tới xấp hình này nhỉ... có lẽ là có tin tức rất quan trọng đi."
Ôn Văn lấy hình ra, đang định cẩn thận xem thử thì sửng sốt, ánh mắt biến thành màu đỏ, làn khí đỏ ngầu cũng lưu chuyển bên khóe mắt.
Bức hình đầu tiên là hình chụp chung, người trên hình không liên quan tới tiệm chụp hình này, cũng chẳng liên quan tới vụ án này.
Trong hình là hình ảnh chụp chung của một gia đình, một người đàn ông mắt nhỏ, một người phụ nữ xinh đẹp, ở chính giữa là một đứa bé đang cười với cái mũi phì bong bóng nước mũi...
Đứa bé kia kia... là Ôn Văn!
Đối với hai người lớn trong hình, cũng chính là cha mẹ Ôn Văn, kỳ thực ký ức của anh về bọn họ khá là mơ hồ.
Sau khi cha mẹ lần lượt qua đời, Ôn Văn chưa từng trở về nhà, cũng chưa từng xem lại những tấm hình cũ, nếu không phải lúc bắt quỷ lọt vào ảo giác, ở bên trong nhìn thấy mặt của mẹ, thậm chí có lẽ mẹ mình có mặt mũi thế nào anh cũng quên mất rồi.
Không phải vì anh dễ quên, mà là anh đã ép buộc chính mình phải quên đi!
Bởi vì mỗi lần nghĩ tới chuyện đó, anh sẽ cảm thấy đau lòng, mà đau lòng sẽ làm anh mất đi sự khống chế.
Ôn Văn đứng dậy, giống như ác quỷ nhìn bốn người tình nghi, âm thanh khàn khàn hỏi: "Hình này... các người từ đâu mà có?"
Nhóm người liếc nhìn nhau, nhưng không ai nói rõ được, ở trong trí nhớ của bọn họ không có những tấm hình này.
Ôn Văn thở dài một tiếng, anh nhớ tới những lời mà người phụ nữ kia đã nói khi mình vừa tiến vào không gian ảo.
"Tình huống có thể làm mình khó chịu chịu... ha ha, bây giờ mình thật muốn giết người mà!"
Ôn Văn dừng lại một lúc lâu ở tấm hình đầu tiên, bởi vì anh không biết nội dung của tấm hình bên dưới là gì.
Do dự một chút, anh tiếp tục lật xuống, phát hiện tất cả đều là hình cũ trong nhà anh, mỗi tấm hình này anh đều từng xem qua, cũng là chuyện từ rất lâu trước kia.
Khi lật tới tấm hình cuối cùng trong trí nhớ, tay Ôn Văn run nhè nhẹ, bởi vì phía sau vẫn còn hai tấm!
Anh nuốt nước miếng, lật hình ra, cả người run bắn.
Nội dung trong hình là một chiếc xe hơi nổ tung, bên cạnh có một thi thể người đàn ông vì vụ nổ mà bị xé thoạt--- tên của thi thể đó là Ôn Duệ, là cha của Ôn Văn.
Ký ức đã rất nhiều năm mà Ôn Văn không muốn nghĩ tới một lần nữa xông ra trong đầu.
Cha anh là một thám tử, hoặc có thể tự xưng là thám tử.
Sau khi trở thành thám tử Ôn Văn đã từng điều tra qua, trong số danh sách thám tử được ghi danh hợp pháp không có tên cha mình, nhưng đối với tuổi thơ của Ôn Văn thì Ôn Duệ chính là thần tượng của anh.
Lần đầu tiên Ôn Văn có dấu hiệu xuất hiện vấn đề tinh thần chính là lúc cha mình trong một lần làm nhiệm vụ, bị nổ chết!
Cuối cùng Ôn Văn lựa chọn trở thành một thám tử cũng là vì Ôn Duệ ảnh hưởng.
Hiện giờ một lần nữa thấy một màn này, cảm xúc của Ôn Văn chấn động kịch liệt, một lượng lớn cuồng khí màu đỏ tươi từ trong cơ thể Ôn Văn tràn ra, dần dần tràn ngập cả căn nhà.
Mà biểu cảm của Ôn Văn cũng trở nên vặn vẹo, dữ tợn, cuồng bạo như thú dữ!
Bốn người tình nghi cũng không tỏ ra sợ hãi, bọn họ đã mất đi ý thức, ánh mắt đục ngầu, mà bên ngoài cơ thể bọn họ cũng bị làn khí đỏ kia quấn lấy.
Không gian ảo phong kín siêu năng lực của Ôn Văn, nhưng không hạn chế tinh thần của anh, hiện giờ cuồng khí có thể bị không gian mô phỏng được, chứng tỏ cuồng khí càng giống một thứ thuộc về tinh thần hơn.
Xem tấm hình này xong, Ôn Văn có chút do dự không biết có nên xem tấm bên dưới hay không, hiện giờ anh đã đoán được đại khái nội dung của nó.
Dưới ảnh hưởng của cuồng khí, tố chất cơ thể anh nhanh chóng đột phá giới hạn của cảnh giới Thăm Dò, đạt tới thực lực cảnh giới Nắm Giữ, không khống chế được sức mạnh đập vào cái bàn ở trước mặt, cái bàn kia lập tức vỡ thành mảnh nhỏ.
Ở bên ngoài thiết bị, tinh thần của vị giám khảo nữ cũng trở nên khẩn trương, hiện giờ sát hạch đã tới thời điểm mấu chốt.
Xem ra điều tra của bọn họ không sai, thứ kích thích Ôn Văn dữ dội nhất chính là gia đình của hắn.
Rất nhiều người có vấn đề về tinh thần sẽ đối với một thứ gì đó, có sự chấp nhất đặc biệt khác với người bình thường.
Mà chấp nhất của Ôn Văn chính là gia đình của hắn, mà nó thì đã không còn nữa!
Vì thế dùng gia đình để kích thích Ôn Văn thì ở một mức độ nào đó có thể nhìn ra, Ôn Văn có thể giữ được lý trí khi bị kích thích mãnh liệt hay không.
Tuy nó có lẽ sẽ khiến Ôn Văn xuất hiện một vài vấn đề, nhưng ở trong hiệp hội cho dù có vấn đề gì thì cũng có thể khống chế được, dù sao vẫn tốt hơn là mất khống chế trong lúc đang thực hiện nhiệm vụ rồi biến thành kẻ địch.
[end 290]


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất