Chương 291 - Thoải Mái
Mặc dù đã biết sau đó là gì, Ôn Văn vẫn rút tấm hình của cha mình đi, nhìn tấm hình ở bên dưới.
Không ngoài suy đoán của anh, tấm hình đó là một căn phòng đẫm máu, trên mặt đất căn phòng nằm vài cái xác tử trạng thê thảm.
Mà ở chính giữa căn phòng, một thanh niên ngồi quỳ trong vũng máu, trong lòng ôm một người phụ nữ, ánh mắt tịch mịch trống rỗng...
Một màn này thật ra không có ai chứng kiến, là nhân viên điều tra của hiệp hội căn cứ vào kết quả điều tra được làm ra, có nhiều chỗ không có thật, thế nhưng vẫn làm Ôn Văn bị kích thích cực lớn.
"A, ha ha ha ha..."
Ôn Văn bật cười thật quái dị, cười xong thì lại bắt đầu khóc.
Anh muốn đưa ngón tay đặt vào trong miệng nhấm nuốt, muốn xé toạc da thịt của chính mình, nhưng cuối cùng anh đã không làm vậy, đó là thói quen xấu đã bị Ôn Lệ mang đi, anh không muốn lượm lại.
Sau khi lặp lại như vậy vài lần, cảm xúc của Ôn Văn dần dần bình ổn lại, trong mắt đã không còn bi thương như vậy nữa, ngược lại có thêm vài phần thoải mái.
Nếu Ôn Văn trước khi gặp Ôn Lệ, hiện giờ có lẽ đã mất khống chế, có lẽ đã làm ra những chuyện điên rồ mất lý trí.
Nhưng khi anh và Ôn Lệ triệt để tách biệt, cũng giống như anh và một mặt điên cuồng của mình đã chia xa mỗi người mỗi ngã, hiện giờ tuy anh vẫn là biến thái, nhưng đã không còn nguy hiểm có thể nổi điên bất cứ lúc nào nữa rồi.
Sau khi khôi phục tâm tình, Ôn Văn nhìn sang mấy người tình nghi, trên người bọn họ đều bị quấn một tầng cuồng khí nhàn nhạt.
Trong đó chồng, em gái và vị khách hàng kia chỉ là khí đỏ đơn thuần, mà cuồng khí trên người vị thợ chụp hình kia lại có chút khác biệt, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện gương mặt một người phụ nữ...
"Vốn còn định điều tra kỹ càng một phen, nhưng bây giờ tao đã không còn tâm tình, tình hình cũng thực sáng tỏ, chân tướng chỉ có một--- kẻ giết người chính là mày..."
Ôn Văn lấy ra một sợi dây thừng, trói tên thợ chụp hình kia lại, hiếm khi không thể sử dụng hình phạt riêng, chỉ kiên trì chờ đợi cảnh tượng kết thúc.
Hình thái của cuồng khí chính là bản chất điên cuồng của con người, một khi bị cuồng khí quấn lấy, trên người sẽ hiện ra vẻ mặt điên cuồng trước khi chết của người bị chính tay hắn giết.
Vì thế kẻ giết người là ai đã không cần phải điều tra nữa.
Sau khi chờ đợi vài phút, sân khấu animation chính thức chuyển động.
Ở giữa những hình ảnh đó, người bị hại đang cãi nhau với tên thợ chụp hình.
Tên thợ chụp hình này bởi vì ham mê bài bạc mà táng gia bại sản, không ngừng đòi hỏi tiền tài từ người bị hại, còn uy hiếp nếu không đưa tiền thì sẽ nói quan hệ của bọn họ cho ông chủ biết.
Sau nhiều lần như thế, người bị hại rốt cuộc chịu không nổi, bà ta đã từ chối, đồng thời tuyên bố nếu còn muốn vơ vét tiền tài nữa thì bà sẽ báo cảnh sát.
Tên thợ chụp hình kia thẹn quá thành giận, đã đẩy người bị hại xuống lầu.
Mà hai ngày trước, chồng người bị hại phát hiện chuyện xấu của vợ mình và tên thợ chụp hình, vì thế đã lén đổi cứu tâm hoàn hiệu quả cấp tốc của người bị hại thành viên đường.
Người em gái trông có vẻ vì nguyên nhân thừa kế tài sản mà tranh cãi với chị mình như nước với lửa, thật ra lại chính là người đau lòng nhất sau khi người bị hại bị sát hại...
Ting...
Thiết bị mở ra, làn khí có tác dụng thôi miên vẫn còn chưa tản hết, Ôn Văn đã đỏ mắt ngồi dậy, trên người quanh quẩn hơi thở hung ác.
Hai vị giám khảo căng thẳng nhìn Ôn Văn, ở trong căn phòng nhỏ ở hai bên phòng này đã có người siêu năng mai phục sẵn, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra khống chế Ôn Văn nổi điên.
Nhưng Ôn Văn không bùng nổ, ngược lại thở dài một hơi, đi tới trước mặt hai vị giám khảo.
"Đưa số hình đó cho tôi một phần đi, đã lâu rồi tôi không được xem."
"Ah, vâng."
Giám khảo nữ căng thẳng hồi phục lại tinh thần, đưa xấp hình cho Ôn Văn, trong lòng thở dài một hơi.
Loại sát hạch này không chỉ Ôn Văn khó chịu, thật ra ngay chính bản thân giám khảo cũng gặp phải nguy hiểm tính mạng, dù sao thì cô cũng chỉ là người bình thường.
Sau khi lấy được hình, Ôn Văn ngay cả nhìn cũng không nhìn đã để vào túi rồi trực tiếp rời khỏi căn phòng kiểm tra này.
Sau khi Ôn Văn đi ra ngoài, hai vị giám khảo nhìn nhau mỉm cười, Ôn Văn mặc dù có thể coi là một thùng thuốc súng nhưng cuối cùng cũng không bùng nổ, chỉ cần không bùng nổ thì tức là đủ tư cách trở thành siêu thợ săn.
Bởi vì vì chuyện này mà phẫn nộ là rất bình thường, ai cũng sẽ phẫn nộ cả.
Nhưng nếu bởi vì phẫn nộ mà mất đi lý trí thì đó không phải là siêu thợ săn mà Hiệp Hội Thợ Săn cần.
Sau khi Ôn Văn đi rồi, giám khảo nữ viết đánh giá về Ôn Văn.
'Thông qua quan sát, trạng thái bình thường của vị thợ săn này đạt trên chín mươi phần trăm, khi bị kích thích thì trị số lý trí đạt ở khoảng sáu mươi tới bảy mươi phần trăm--- mặt khác, đây là một thợ săn sẽ không bị sức mạnh siêu nhiên lây nhiễm, bởi vì bản thân anh ta chính là một nguồn lây nhiễm.'
Ôn Văn rời khỏi tòa nhà kiểm tra, nhìn ánh mặt trời ở bên ngoài mà thở hắt một hơi.
Lúc nhìn thấy những tấm hình kia, anh thật sự muốn bùng nổ, nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn xuống, hoặc nên nói là rốt cuộc cũng có thể nhìn thẳng vào khúc mắc của chính mình.
Trước kia anh vẫn luôn trốn tránh chuyện này, nhưng nếu không thể đối mặt trực tiếp với tổn thương tâm lý, như vậy tổn thương sẽ luôn tồn tại, đồng thời ngày càng sâu hơn, dần dần hư thối.
Mà bây giờ tổn thương của Ôn Văn đã bắt đầu được chữa trị, vì thế lúc này ánh mặt trời chiếu lên mặt anh, làm anh giống như có được cuộc sống mới...
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên hỗ trợ, Ôn Văn đi tới một đại sảnh, nhóm thợ săn hoàn thành phần sát hạch thứ hai đều đang ngồi ở đây, ngoại trừ người khác loài như Miêu Miểu Miểu, phần lớn người siêu năng đều có vẻ mặt khá là khó coi.
Cho dù bọn họ không giống như Ôn Văn, có tổn thương tinh thần nghiêm trọng thì Hiệp Hội Thợ Săn cũng sẽ thay thế ảnh chụp thành một thứ có thể lây nhiễm tinh thần mạnh mẽ.
Toàn bộ phần sát hạch thứ hai, tình huống mà bọn họ phải trải qua đều giống nhau, chỉ có phần ảnh chụp cuối cùng khác nhau mà thôi, chúng nó là những thứ có thể tạo thành kích thích tinh thần lớn nhất đối với thợ săn tham gia sát hạch.
Ôn Văn tìm một cái ghế ngồi xuống, nhìn trần nhà, không nghĩ ngợi gì, chờ đợi phần sát hạch kế tiếp.
Qua khoảng hai tiếng đồng hồ, có người đặt mông ngồi xuống bên cạnh Ôn Văn, không cần nhìn Ôn Văn cũng biết là Sở Vĩ.
Khóe miệng Sở Vĩ ẩn ý cười, nhìn đám thợ săn biểu cảm suy sụp trong phòng, trên mặt là biểu cảm có chút hả hê.
Ôn Văn kinh ngạc nhìn Sở Vĩ, nói: "Sao ông trông có vẻ rất vui vẻ thế, loại sát hạch biến thái này chắc chắn sẽ không làm ông có tâm tình tốt mới đúng."
Sở Vĩ lộ ra nụ cười giống như cao tăng đắc đạo: "Ông nghĩ đối với người đã chết vô số lần như tôi, có thứ gì mà không nhìn ra nữa sao?"
Đối mặt với những tình huống đó, tuy có hơi luống cuống tay chân một chút nhưng cuối cùng khi xem nhưng tấm hình kia thì ngược lại lại không bị kích thích quá lớn.
Thực tế thì, Sở Vĩ nằm trong nhóm thợ săn có trị số lý trí cao nhất tham nhất sát hạch lần này.
Sau đó Sở Vĩ hư hỏng nhìn Ôn Văn: "Ông gặp phải thứ gì vậy, biểu cảm tệ như vậy, nói ra đi rồi tui mở lòng giúp cho."
Dù sao thì hắn cũng không chết được, vì thế căn bản không lo lắng chuyện sẽ chọc giận Ôn Văn.
Ôn Văn liếc nhìn Sở Vĩ thật sâu, sau đó thở dài nói: "Ở trong không gian ảo, ta nhìn thấy dáng vẻ thực của 'Bích Loa Xuân Quyển'."
"Thế nào hả, có phải là đẹp như tiên nữ không?" Sở Vĩ mong đợi nhìn Ôn Văn.
Ôn Văn liếc nhìn một vòng đại sảnh, tìm được một bác gái đang làm công việc dọn dẹp vệ sinh, liền chỉ bà nói: "Tuổi tác gần giống bà bác đó, có hơi béo, hơn nữa còn rất xấu..."
Dáng vẻ tươi cười của Sở Vĩ đông cứng lại, có chút cứng ngắc nói với Ôn Văn: "Tui không tin, chắc chắn là ông đang gạt tui!"
"Ha ha..."
Ôn Văn hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu tôi mà nói dối thì chơi ngay quạt điện năm cánh ở trước mặt ông, cộng thêm một cây xương rồng nữa." [ý là sẽ đưa jj vào cây quạt]
Sở Vĩ: "...."