Trạm Thu Nhận Tai Ách

Chương 298 - Hợp Lực Đánh Chết

Chương 298 - Hợp Lực Đánh Chết


Sau khi hét lớn một tiếng, cả người Miêu Miểu Miểu nhảy lên thật cao, hổ trảo chụp vào đầu con quái vật, phát ra ân thanh bị phá vỡ trầm đục.
Phần đầu có thể cứng rắn đối đầu với ngọn giáo ánh sáng của Ôn Văn thế mà lại trực tiếp bị một trảo này chụp lõm xuống, tiếp đó cả con quái vật bị đánh nằm bẹp xuống đất, bốc lên một trận bụi mù.
Ôn Văn vì Thú Vương Hống và bị vây trong trạng thái kinh sợ có chút kinh ngạc nhìn Miêu Miểu Miểu, theo âm thanh va chạm thì sức mạnh đơn thuần của cô gái này còn mạnh hơn cả anh bây giờ.
Nhưng con quái vật kia cũng không ở yên chịu đòn, nó lắc lắc đầu đứng dậy, mặc dù nó không có năng lực kỳ quái như những quái vật cấp Tai Nạn khác, thế nhưng độ chịu đòn của nó quả thực mạnh tới biến thái.
Những cái chân của nó nhanh chóng chuyển động, miệng há to, cái đầu lưỡi đỏ au đầy gai lưỡi chi chít giống như tia chớp phóng ra ngoài.
Đầu lưỡi kia giống như một cái roi lớn, không quản là đánh vào đâu cũng làm đất sụp đá nứt, những chiếc gai ngược kia có thể tùy ý cào rách một mảng máu thịt lớn, trong khoảng thời gian ngắn Miêu Miểu Miểu không thể nào tới gần con quái vật này.
Nhưng khi quái vật nhắm vào Miêu Miểu Miểu để tấn công, Ôn Văn đã thoát khỏi trạng thái kinh sợ, nhìn Miêu Miểu Miểu đang di chuyển tránh né, muốn trả thù một phen nhưng vẫn nhịn xuống được.
Chơi đùa một chút thì có thể, nhưng cố gắng quấy rối thì hơi quá đáng.
Ôn Văn đưa tay sờ gáy cổ, đánh giá con quái vật to lớn đang tìm kiếm mục tiêu có thể ra tay, cơ thể của nó quá cứng rắn, tần công bình thường căn bản không có tác dụng.
Quan sát một hồi, trên mặt Ôn Văn lộ ra nụ cười biến thái, anh đã nghĩ xong nên chơi thế nào rồi.
Anh rút khẩu Chước Hổ, chuyển sang loại đạn đặc biệt màu đỏ để dự phòng, đảm bảo có thể tiến hành xạ kích bất cứ lúc nào.
Sau đó đi tới trước hai bước, kiếm ngắn chém ra, ba tia kiếm khí phân biệt chém về phía ba cái đuôi của quái vật.
Kiếm khí tung ra, tuy chỉ cắt được lớp ra giấy bên ngoài nhưng cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của nó, vì thế nó vừa tấn công Miêu Miểu Miểu, vừa điều khiển ba cái đuôi có gai độc tập kịch Ôn Văn.
Ôn Văn né tránh một chốc thì quen với hình thức hoạt động của ba cái đuôi này, đảm bảo mình chạy đi đâu thì chúng sẽ theo tới đó.
Tiếp đó Ôn Văn bật người nhảy lên cao vài mét, thế là những cái đuôi kia cũng rượt theo Ôn Văn lên không trung.
"He he, mắc câu rồi."
Chân Ôn Văn đạp lên trần mê cung dưới lòng đất, sau đó số liệu màu xanh lá xây xuất hiện trên hai chân anh, dùng tốc độ gấp nhiều lần trước đó đáp xuống đất, nhanh đến mức cái đuôi kia không kịp phản ứng.
Tiếp đó, Ôn Văn dùng Chước Hổ nhắm vào phần yếu ớt nhất ở phía sau nó, lộ ra nụ cười dữ tợn.
Năng lực của con quái vật kia rất mạnh, lúc dùng đầu lưỡi tấn công Miêu Miểu Miểu vẫn còn có thể chia tâm trí ra để đối phó với Ôn Văn.
Trong tình huống như vậy, Ôn Văn muốn tấn công vào bộ phận này thì nhất định sẽ bị ba cái đuôi ngăn cản, nhưng bây giờ nó đang tập trung đối phó Miêu Miểu Miểu, hơn nữa còn trúng chiêu của Ôn Văn, thật sự không có cách nào phản ứng.
Ầm!
Một tiếng vang lớn qua đi, một viên đạn còn mạnh hơn cả đạn pháo RPG bắn vào gốc đuôi quái vật, trực tiếp nổ tung.
Phía sau con quái vật nổ thành hoa, một cái đuôi trực tiếp đứt lìa, viên đạn nóng rực cũng không biết đã chui vào cơ thể sâu bao nhiêu.
Chỉ là con quái vật đang hung hãn tấn công đột nhiên ngơ ngẩn, đôi mắt vì không tiếp xúc với ánh sáng mà bị thoái hóa trợn trừng thật to, cả con quái vật trong nháy mắt rơi vào trạng thái điên cuồng, đồng thời muốn xoay người lại giết chết Ôn Văn.
Nhưng lúc này, đầu lưỡi của nó vẫn chưa rụt trở lại.
Miêu Miểu Miểu nắm lấy cơ hội này, cơ thể hơi nghiêng tới trước, màu tóc chuyển thành màu đen, cánh tay to lên gấp bốn lần, độ dài cũng tăng lên gấp hai--- là hình thái thú vương đại tinh tinh!
Cô ta đột nhiên vọt tới trước mặt quái vật, một trên một dưới đè lại cái miệng rộng của nó, thế mà lại cường ngạnh gập cái miệng há to của nó lại, đầu lưỡi của quái vật bị chính cái răng nanh sắc nhọn của nó cắn đứt!
Đầu lưỡi thô ráp to như thùng nước đứt đoạn rớt xuống đất, ngọ nguậy như lũ giun, nhưng đối với Miêu Miểu Miểu thì đã không còn sức uy hiếp nữa.
Mặc dù đã bị tổn thương nặng như thế nhưng mục tiêu của nó vẫn là Ôn Văn, nó dùng sức lắc đầu thật mạnh hất văng Miêu Miểu Miểu, sau đó xoay người lại giống như một đoàn tàu cao tốc lao thẳng tới chỗ Ôn Văn.
Ở trạng thái nổi giận, tốc độ và sức mạnh của nó không chỉ tăng lên một bậc, với thực lực của Ôn Văn, nếu như đối đầu chính diện có lẽ sẽ phải chịu chút tổn thương.
Thế nhưng Ôn Văn chỉ mỉm cười với nó, đứng im tại chỗ không né cũng không tránh, chờ đợi đòn tấn công của nó.
Đòn tấn công như bão tố của quái vật xuyên qua cơ thể Ôn Văn, Ôn Văn giống như trăng trong nước vậy, có thể nhìn thấy nhưng không có cách nào chạm tới.
Đây là một năng lực kèm theo thể chất của Nhan Bích Thanh, cơ thể tiến vào một không gian ảo, và hiện thực không cho phép can hiệp vào.
Thời gian duy trì năng lực này rất ngắn, hơn nữa khoảng cách các lần sử dụng lại lâu, nhưng chỉ cần ở trạng thái này, bất kỳ công kích nào cũng không có ý nghĩa với Ôn Văn, bởi vì bọn họ tồn tại ở hai thứ nguyên khác biệt.
Trí mạng nhất là lúc con quái vật kia phẫn nộ tấn công Ôn Văn, nó đã hoàn toàn lộ ra phần đuôi đã trở nên yếu ớt ở trước mặt Miêu Miểu Miểu!
Đương nhiên, thân là một cô gái, Miêu Miểu Miểu không bỉ ổi như Ôn Văn, cô chỉ túm cái đuôi quái vật, dùng sức ném bay nó ra ngoài.
Ừm... nếu như hiện giờ dùng thể chất linh cẩu thì cô có thể làm ra chuyện gì đó thì khó có thể đảm bảo.
Cơ thể quái vật tông phải vách tường, lộ ra phần bụng có chút mềm mại làm ánh mắt Ôn Văn sáng ngời.
"Cơ hội tốt!"
Tay Ôn Văn vẽ thành một vòng tròn, sau đó những điểm sáng lấp lánh dần lấp đầy vòng tròn kia, tiếp đó từ vòng tròn bắn ra một cột ánh sáng thật lớn.
Cột ánh sáng nóng rực chuẩn xác chuẩn xác bắn vào bụng quái vật, sức mạnh khổng lồ dí nó dính chặt vào vách đá không thể động đậy.
Lúc ban đầu, cột sáng này không thể làm tổn thương quá vật, nhưng theo thời gian dài hơn thì những điểm sáng kia từng chút thấm vào trong da nó, cuối cùng trong tiếng kêu rên sấy khô hoàn toàn ổ bụng của nó!
Sau khi ánh sáng biến mất, quái vật từ vách tường ngã xuống, tay chân co quắp, nó đã chết.
Ôn Văn hơi thở dốc vài tiếng, mặc dù sử dụng sức mạnh của thể chất thiên sứ, nhưng giết chết một con quái vật có thân thể được cường hóa đến mức biến thái như vậy cũng khá phí sức, nếu không phải có Miêu Miểu Miểu giúp đỡ, như vậy Ôn Văn cũng chưa chắc có thể thoải mái như vậy.
Quái vật như vậy chỉ là hợp chất nhân bản của thứ kia mà thôi, giống như lũ bọ bình thường trên cơ thể con người vậy!
Điều này làm Ôn Văn lại càng tò mò với vật thu nhận kia hơn.
Có điều lại nói tiếp thì con quái vật kia kinh khủng thì kinh khủng nhưng nó không có sức mạnh nào khác ngoại trừ xác thịt, nhóm thợ săn mặc dù không thể giết chết nó nhưng cũng có đủ năng lực đọ sức với nó.
Nhưng nếu vận may không tốt mà đụng trúng một lúc hai con...
Nghĩ tới cảnh tượng đó, Ôn Văn không khỏi cười khổ một chút, cảm thán nói: "Ở nơi này không biết có bao nhiêu con loại này, khó trách thợ săn tham gia sát hạch hàng năm đều có người chết ở nơi này..."
"Mù quáng cảm thán cái gì đấy, đây là của ông này."
Miêu Miểu Miểu cắt lấy bướu thịt trên đầu quái vật, ném cho Ôn Văn nói.
Ôn Văn nhận lấy bướu thịt, cảm nhận được một mùi hương gay mũi xộc vào khoang mũi, nếu như cần phải dùng từ ngữ để hình dung thì chính là mùi hỗn hợp của quần lót mốc meo trộn với kem trị trĩ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất