Trạm Thu Nhận Tai Ách

Chương 297 - Thú Vương Hống

Chương 297 - Thú Vương Hống


Trò chuyện nhàm chán một phen, hai người dần dần tiến tới gần trung tâm của mê cung dưới lòng đất.
Nơi này không thể phân biệt được phương hướng, nhưng Ôn Văn có thể căn cứ vào mùi để phân biệt là nơi nào có mật độ quái vật dày đặc hơn.
Đã tới nơi phong ấn vật thu nhận cấp Tai Biến, cho dù Ôn Văn không muốn trêu chọc vật thu nhận kia thì cũng phải liếc mắt nhìn một cái.
Với lại vị trí mà Ôn Văn được dịch chuyển tới có lẽ nằm gần phần rìa mê cung dưới lòng đất, nơi này ngay cả quái vật cấp Tai Hại cũng khá hiếm gặp.
Trong quá trình này lại có vài con quái vật cấp Tai Hại tới gần hai người, Ôn Văn và Miêu Miểu Miểu chia ra ra tay, cơ bản thì mỗi người một con, mà năng lực của Ôn Văn cũng gần như Miêu Miểu Miểu.
Năng lực của cô ta tên là 'Thú Vương', có thể biến thành đủ loại thú dữ, sau đó có được sức mạnh của các loài thú dữ đó, có thể nói là một năng lực có tính linh hoạt rất mạnh.
Đương nhiên thú dữ không loại loại động vật bình thường, mà là thú dữ siêu năng có cấp bậc ngang với Miêu Miểu Miểu, báo yêu, xà yêu các loại.
Có điều có được tất có mất, trong quá trình chiến đấu dùng bao nhiêu năng lực của bao nhiêu loại thú dữ thì sau khi chiến đấu sẽ phải dùng tập tính của loài ấy sống một khoảng thời gian.
Mà mèo chính là hình thái Miêu Miểu Miểu dùng nhiều nhất.
Ngồi trên lưng thú cưỡi của Ôn Văn, Miêu Miểu Miểu cầm một cái bướu thịt vung qua vung lại.
"Cũng là ông có cách, đi theo ông thì quái vật sẽ tự mình tìm tới tận cửa, nếu không một mình ta tự tìm thì không biết phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể hoàn thành sát hạch, hơn nữa ở đây tối đen như mực vậy, làm làm người ta sợ muốn chết."
Có thể sử dụng năng lực của các loại thú dữ làm năng lực cận chiến của Miêu Miểu Miểu mạnh mẽ đến mức độ biến thái, nhưng đồng thời nó cũng hạn chế đi những năng lực tiện dụng khác của cô.
Ví dụ như Miêu Miểu Miểu có thể chuyển đổi hình thái thú dữ, nhưng trong hoàn cảnh tối mịt mù không thể nhìn thấy thứ gì này, cô ta cũng bị mù luôn.
"Gì, cô sợ à, nên sợ hẳn phải là đám quái vật kia mới đúng." Ôn Văn than thở nói.
Phong cách chiến đấu của Miêu Miểu Miểu so với đám quái vật kia còn điên cuồng hơn, trái ngược rất lớn với gương mặt xinh đẹp của cô, nhưng lại rất phù hợp với chỉ số thông minh của cô.
Hai người đang nói chuyện thì mặt đất bắt đầu rung chuyển, bọn họ cùng ngậm miệng lại, lần này có quái vật mạnh tới tìm bọn họ.
Quái vật không lộ diện, xuất hiện trước chính là một cái lưỡi dày đầy gai ngược sắc nhọn, đầu lưỡi lớn như thùng nước giống như lò xo bắn ra, phản ứng của nhóm Ôn Văn rất nhanh, trực tiếp né tránh.
Nhưng thú cưỡi của Ôn Văn thì không may mắn được như vậy, trực tiếp bị đầu lưỡi cắt ngang!
"Đúng là đáng tiếc, con đầu tiên của tộc đàn này thích ứng với chuyện sinh tồn với ánh sáng lại chết như vậy." Ôn Văn mặc niệm một giây đồng hồ cho thú cưỡi của mình, sau đó cắt lấy bướu thịt trên trán nó.
Tiếp đó, Ôn Văn cảnh giác nhìn về phía đầu lưỡi xuất hiện, hơi nheo mắt lại, một cái đầu lưỡi đã mạnh như vậy, bản thể sẽ mạnh đến mức độ nào đây?
Sau đó trong ánh mắt chờ mong của Ôn Văn, một con quái vật khổng lồ từ trong bóng tối chậm rãi đi tới, cấu tạo cơ thể của nó giống hệt với thú cưỡi của Ôn Văn, nhưng so với con mà Sở Vĩ đã gặp còn lớn hơn, cơ thể cường tráng phủ đầy lớp vảy dày che chắn, ba cái đuôi có gai nhọn có độc.
Nhìn thấy rốt cuộc cũng có quái vật cấp Tai Nạn xuất hiện, Ôn Văn và Miêu Miểu Miểu liếc nhìn nhau, đều thấy được vui mừng trong mắt đối phương.
Từ đầu đến giờ đánh quái vật nhỏ tuy ổn định nhưng lại không có chút thú vị nào, hơn nữa nếu thật sự cầm mười cái bướu cấp Tai Hại về thì mất mặt biết bao.
Ôn Văn liếm liếm môi, hỏi Miêu Miểu Miểu: "Cô tới, hay là tôi?"
Miêu Miểu Miểu dãn gân cốt một chút, tóc biến thành màu vàng đen xen lẫn, đó là vằn của mãnh hổ.
"Hai người chúng ta cùng lên đi, đối mặt với quái vật cấp Tai Nạn cũng không nên quá sơ ý, có điều ai ra lực nhiều hơn thì bướu thịt thuộc về người đó, khi gặp con quái vật tiếp theo thì tặng bướu thịt lại cho người kia."
"Chậc, cứ quyết định như vậy đi, tôi còn tưởng đâu nàng hổ nhà cô sẽ quyết định tự mình giải quyết chứ, không ngờ vẫn còn hai phần lý trí." Ôn Văn làm ra dáng vẻ ngạc nhiên, nhìn Miêu Miểu Miểu nói.
"Ta nào có ngốc như ngươi nghĩ chứ..."
Miêu Miểu Miểu còn chưa nói hết câu, Ôn Văn đã bất ngờ hành động, cơ thể trong nháy mắt hóa thành tia đạn ánh sáng, ánh sáng chói mắt từ trên người anh phát ra, quái vật và Miêu Miểu Miểu cùng che mắt mình lại.
Tiếp đó, Ôn Văn rút kiếm ngắn, kiếm khí tích lũy nhiều ngày hóa thành kiếm quang chói mắt, mang theo khí thế mạnh mẽ chém về phía con quái vật kia.
Kiếm khí mà vỏ kiếm hoa lệ kia tích lũy được có giới hạn, nhiều nhất chính là mức độ Ôn Văn dốc toàn lực chém ra một kiếm, nhưng thắng ở chỗ là Ôn Văn không cần tiêu hao năng lượng của chính mình mà thôi.
Kiếm khí sắc bén chém về phía quái vật, nhưng mắt của nó tuy bị ảnh hưởng nhưng dù sao thì nó cũng không dùng mắt của mình để nhận biết sự vật, vì thế nó phản ứng rất nhanh, thân thể hơi di chuyển sang bên cạnh một chút.
Nhưng nó vẫn bị kiếm khí đánh trúng, trong mê cung dưới lòng đất khá là chật hẹp này, cơ thể khổng lồ của nó ngược lại lại chính là trở ngại, vì thế cho dù tránh né thì vẫn nằm trong phạm vi tấn công của kiếm khí.
Chân trước của nó bị kiếm khí chém trúng, móng vuốt to lớn trực tiếp bị chặt đứt lìa, rơi xuống đất.
Sau khi một kiếm thuận lợi, Ôn Văn thừa thắng xông lên, tay trái xòe ra, tia sáng hội tụ trong tay, một ngọn giáo ánh sáng to lớn nháy mắt hình thành.
Sau đó cánh tay Ôn Văn phát ra tia ánh sáng xanh dồn sức mạnh vào giữa cánh tay, thuận thế phóng ngọn giáo ánh sáng ra ngoài, mục tiêu chính là đầu của con quái vật kia!
Đáng tiếc, con quái vật cấp Tai Nạn này cũng không cam chịu như thế, nó điên cuồng hét lên một tiếng rồi mãnh liệt xông tới trước, phần đầu cứng rắn của chúng thế mà lại trực tiếp đụng hỏng ngọn giáo ánh sáng mạnh mẽ kia.
Mà đầu của nó chỉ bị trầy đi chút da, rỉ ra chút máu không đáng kể mà thôi.
Ôn Văn cảm thấy ê răng, với sức chống đỡ này này, cho dù nó đứng im bất động cho giết thì có lẽ cũng phải phí chút sức lực.
"Mẹ nó, đầu mày cứng thế, mày là đầu sắt trong truyền thuyết à?"
Than thở một câu xong thì Ôn Văn vung kiếm ngắn, vài bước lẻn xuống dưới chân quái vật, chuyển dang chơi chận chiến.
Hình thể của quái vật tuy khổng lồ nhưng phản ứng cũng không chậm chút nào, có thể đánh qua đánh lại với Ôn Văn, nhưng không quản thế nào cũng không thể tạo thành tổn thương hữu hiệu đối với Ôn Văn.
Bởi vì năng lực của nó thật sự quá đơn điệu, chỉ có sức mạnh cơ thể thuần túy mà thôi.
Đúng lúc này, mắt của Miêu Miểu Miểu đã khôi phục bình thường, cô ta đứng một bên vừa chảy nước mắt vừa nghiến răng nghiến lợi nhìn Ôn Văn.
"Tên này đúng là một kẻ khốn nạn, lại dám hố mình như vậy, loại đàn ông như ông đã định sẵn là sẽ cô độc cả đời rồi!"
Hai người vừa mới thương lượng xong, ai ra sức nhiều hơn thì chiến lợi phẩm sẽ thuộc về người đó, Ôn Văn làm như thế thì thật sự đã biểu lộ ý nghĩa của mình quá rõ ràng rồi.
Vì thế ở trong lòng Ôn Văn, Ôn Văn chính là một tên đàn ông xấu xa bụng dạ hẹp hòi dùng phương pháp đê hèn.
Nhưng kỳ thật thì Ôn Văn không nghĩ nhiều như vậy, đơn giản là Miêu Miểu Miểu là cấp dưới của anh, mà anh thì không muốn để cấp dưới biểu hiện vượt trội hơn mình mà thôi.
Miêu Miểu Miểu hít sâu một hơi, sau đó quay sang hướng quái vật gầm một tiếng.
"Gào... gào..."
Ôn Văn chỉ cảm thấy da gà nổi đầy người, động tác nặng nề chậm chạp hơn vài phần, giống như bị thiên địch uy hiếp vậy.
Mà con quái vật kia thì lại càng thảm hơn, trực tiếp kẹp lấy đuôi mình, sau khi nhận ra thì nó lại càng điên cuồng hơn.
Đây là một trong vài năng năng lực ngoại trừ cận chiến của Miêu Miểu Miểu, Thú Vương Hống, tất cả mọi sinh vật đều sẽ cảm thấy kinh sợ, đây chính là đòn trả thù cho cú chói mắt của Ôn Văn khi nãy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất