Chương 300 - Ổ Hủy Diệt
Miêu Miểu Miểu đi rồi, Ôn Văn chào Kiều Phỉ Nhã một tiếng rồi cũng đi theo, anh cũng phải xem thử xem vật thu nhận kia rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào.
Nhìn bóng lưng hai người, Kiều Phỉ Nhã mím mím môi, cảm giác mình có chút oan ức.
"Mình thật sự rất chân thành mà, sao vẻ mặt bọn họ giống như mình đang khi dễ bọn họ vậy chứ?"
Từ khi sinh ra tới giờ, Kiều Phỉ Nhã cơ bản chưa từng có bạn bè gì, bởi vì mỗi hành động của cô đều làm người ta nghĩ rằng cô đang vênh váo hung hăng, mặc dù có lẽ cô chưa từng có ý nghĩ này.
Đối với chuyện này, cha đã an ủi cô là: "Đó chính là khoảng cách của thiên tài và người bình thường, càng như vậy thì càng chứng minh con đủ ưu tú."
Sau một lúc mất mác, Kiều Phỉ Nhã ngồi chồm hổm xuống, vẻ mặt ghét bỏ kéo bướu thịt trơn nhẵn, dùng kiếm dài vụng về cắt nó xuống, sau đó lại vung thanh kiếm nhắm vào một cái bướu thịt khác.
Động tác của Kiều Phỉ Nhã giống như người lần đầu tiên vào bếp nấu cơm vậy, thật sự làm người ta lo lắng thanh kiếm dài kia sẽ cắt vào tay cô ấy.
Khi chiến đấu, Kiều Phỉ Nhã gần như là vô địch trong nhóm bạn cùng lứa, nhưng khi làm những chuyện nhỏ, cô lại khá vụng về.
Chỉ cắt vài bướu thôi mà trán Kiều Phỉ Nhã đã túa mồ hôi hột, chất dịch màu xanh lá đậm cũng vấy bẩn lớp áo giáp sạch sẽ của cô.
Có lẽ không ai tin được, vết bẩn trên người cô đều là vì thu hoạch chiến lợi phẩm mà có, mà lúc chiến đấu với đám quái vật này thì căn bản không thể nào gây ra chút vết bẩn nào trên người cô.
Vì thế, Kiều Phỉ Nhã chỉ có thể ủy khuất cắt từng bướu thịt một, bóng lưng thậm chí trông có chút đáng thương.
...
Khoảng sân lớn mà Kiều Phỉ Nhã chiến đấu cách trung tâm mê cung dưới lòng đất rất gần, hơn nữa tất cả quái vật gần đó đều đã bị Kiều Phỉ Nhã giải quyết, vì thế hai người gần như không gặp chút trở ngại nào nhìn thấy được vật thu nhận cấp Tai Biến.
Ổ Hủy Diệt!
Nhìn thấy thứ khổng lồ kia, Ôn Văn không khỏi chép miệng: "Đây chính là vật thu nhận cấp Tai Biến à... đúng là chấn động."
Nếu trạm thu nhận có thể giam giữ được thứ thế này thì sẽ chấn động cỡ nào chứ...
Trong lòng Ôn Văn giống như bị cỏ mọc thật cao, muốn đem thú này bỏ vào trong trạm thu nhận nhưng Miêu Miểu Miểu đứng ở ngay bên cạnh, vì thế anh không nên để lộ ra loại suy nghĩ này.
Ở trước mặt hai bọn họ là một cái trứng lớn khổng lồ không gì sánh bằng có màu xanh biếc, thể tích xấp xỉ với con quái vật ẩn bên dưới lòng đất của Đọa Thần Huyết trước đây.
Phía trên cái trứng lớn là từng vòng từng vòng dị văn không biết tên và những dãy lỗ hổng to bằng cái thớt, trong những lỗ hổng ấy đang dựng dục những con quái vật con.
Đám thú con đó nhỏ hơn đám quái vật nhỏ mà Ôn Văn đã gặp vài lần, thoạt nhìn so với trẻ con nhân loại còn nhỏ hơn, bên ngoài cơ thể bao bọc một lớp màng dính, đang bình ổn hít thở.
Có điều hai người không tùy tiện tới gần, bởi vì quả trứng to lớn này bị một tầng kết giới mạnh mẽ bảo vệ.
Kết giới này do mười hai ký hiệu năng lượng lớn cỡ tòa nhà tạo thành, mười hai ký hiệu kỳ lạ này bao lấy quả trứng, những ký hiệu này được kết nối lại với nhau bằng sợi dây năng lượng màu xanh da trời với đường kính rộng hơn hai mét, bên trên sợi dây này khắc chi chít dị văn.
Quả trứng lớn bị năng lượng kết giới nâng lên, trôi lững lờ trên không trung, thoạt nhìn khá chấn động.
Có một con quái vật có thể coi như đã được dưỡng dục trưởng thành, sau khi ánh sáng lóe lên thì nó xuất hiện ở vên cạnh Ôn Văn và Miêu Miểu Miểu.
Con quái vật nhỏ này vừa rơi xuống đất thì mở mắt ra, sau đó hai ba phát nuốt đi tầng dịch nhờn trong suốt mỏng trên người, tiếp đó nó nhảy dựng lên táp về phía Ôn Văn.
Ôn Văn nhíu mày, nơi mà thứ vô liêm sỉ này muốn cắn thật sự rất gian xảo.
Vì thế anh nhanh như chớp túm lấy cục nhăn nhỏ trên đầu nó, sau đó một phát đạp nó lên kết giới, mà cái bướu thịt nhỏ thì ở trong tay Ôn Văn.
Lúc quái vật nhỏ rơi trúng kết giới, năng lượng màu xanh da trời giống như tia chớp chạy qua cơ thể nó, tiếp theo đó cả người nó hoàn toàn bị năng lượng khổng lồ kia bốc hơi trong không khí.
Hai người liếc nhìn nhau, đều nhìn ra kinh hãi trong mắt đối phương.
Chỉ dựa vào năng lượng có thể làm cho một cơ thể trực tiếp bốc hơi, điều này cần phải có sức mạnh mạnh mẽ đến cỡ nào mới có thể làm được chứ, hơn nữa đây chỉ là tầng kết giới ngoài cùng nhất mà thôi!
Xem ra không nhất định là quả trứng lớn kia lơ lửng ở giữa không trung, mà là bất cả mọi thứ bị kết giới này bao quanh, thậm chí là bùn đất ở bên trong cũng đều bị bốc hơi cả rồi!
Cấp bậc kết giới này, người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa tuyệt đối không thể nào làm được.
Người siêu năng phong ấn quả trứng lớn này ít nhất phải cũng là thực lực cảnh giới Chân Ngã!
Cẩn thận nhìn một hồi, Miêu Miểu Miểu thoải mái giãn eo, nói với Ôn Văn: "Xem xong vật thu nhận này thì lần sát hạch này của tôi đã coi như viên mãn rồi, tôi muốn rời khỏi mê cung dưới dòng đất này, chúc kế hoạch của ông thuận lợi nhé."
"He he, ra ngoài gặp lại." Ôn Văn tạm biệt Miêu Miểu Miểu.
Nói xong, Miêu Miểu Miểu bóp nát tinh thể màu xanh nhạt kia, ánh sáng màu xanh da trời nhu hòa bao bọc lấy cơ thể, tiếp đó giống như khi ở bên ngoài, cơ thể Miêu Miểu Miểu biến mất khỏi mê cung dưới lòng đất.
Ôn Văn nhìn nơi Miêu Miểu Miểu biến mất, lại nhìn kết giới màu xanh nhạt, có chút suy nghĩ.
"Đều là màu xanh nhạt, người siêu năng sử dụng năng lực dịch chuyển kia có liên quan gì tới kết giới khổng lồ này hay không... xét về mùi thì quả thực có chút tương tự."
Đợi đến khi Miêu Miểu Miểu đi rồi, việc mà Ôn Văn có thể làm cũng nhiều hơn, đấu tiên ánh mắt anh sáng lên nhìn chằm chằm mười hai ký tự khổng lồ màu xanh da trời trên kết giới.
"Nếu mình khắc những ký hiệu này lên kiếm ngắn của mình thì liệu nó có hiệu quả không nhỉ?"
Vì thế anh lấy giấy bút trong trạm thu nhận ra, bắt đầu vẽ lại số ký hiệu kia.
Những ký hiệu này rất lớn, với năng lực của Ôn Văn hẳn sẽ không vẽ sai mới đúng, nhưng anh liên tiếp vẽ đầy cả một quyển tập mà chỉ vẽ được hai ký hiệu mà thôi.
Không quản là khắc ghi ký ức hay là vẽ lên giấy thì đều bị sai lệch một cách quỷ dị.
Mà hai ký hiệu thành công vẽ lại được thì Ôn Văn cũng không nắm chắc là có thể sử dụng được hay không, chỉ đơn giản vẽ lại trên giấy mà thôi.
"Cứ tiếp tục như vậy không được, thay vì lãng phí thời gian ở đây, không bằng đi xem những ký hiệu khác."
Ở trong thị giác của Ôn Văn, có vài ký hiệu bị quả trứng lớn kia che mất không thể nhịn thấy, vì thế anh cần phải tốn một khoảng thời gian ngắn để đi vòng qua đối diện, đến khi thấy rõ toàn bộ những ký tự này, con ngươi của anh vô thức trừng to lên một chút.
Bởi vì anh nhìn thấy vài ký hiệu khá quen thuộc ở trong đó.
Ký hiệu này và ký hiệu giam giữ đề phòng quỷ hồn trốn thoát ở trong trạm thu nhận lại giống nhau tới mấy phần, thậm chí Ôn Văn còn có cảm giác ký hiệu to lớn này chính là bản thăng cấp của ký hiệu trong trạm thu nhận!
"Ở trong trạm thu nhận, ký hiệu của phòng giam cấp Tai Hại phức tạp hơn cấp Tai Họa một chút, có lẽ khi mình bắt được quỷ hồn cấp Tai Nạn hoặc cấp Tai Biến, ký hiệu trong phòng giam sẽ có hình dạng của ký hiệu ở đây."
Sau một thoáng thất thần ngắn ngủi, Ôn Văn bắt đầu tiếp tục vẽ lại ký hiệu, trong khoảng thời gian đó có hai con quái vật muốn tập kích anh, nhưng bị anh dễ dàng giết chết.
Miêu Miểu Miểu không có ở đây, Ôn Văn lại có nhiều phương pháp để sử dụng hơn.