Trạm Thu Nhận Tai Ách

Chương 352 - Tôi đến khám bệnh đây

Chương 352 - Tôi đến khám bệnh đây


Mặt trời ngả về tây, ánh ráng chiều chiếu rọi vào phòng, chiếu rọi lên gương mặt Uông Tử Hiên, đây là những giây phút an tĩnh hiếm hoi trong suốt ba năm qua của người thanh niên hơn hai mươi ba tuổi này.
Uông Tuấn Nghị và Du Tuệ trước đó còn gì chuyện tìm người 'chữa bệnh' cho Uông Tử Hiên mà cãi nhau nhìn thấy tư thế ngủ của Uông Tử Hiên mà lộ ra ý cười.
Bọn họ không nhận ra điều khác thường, ban ngày Uông Tử Hiên rất thích ngủ, nhưng ngủ sâu như lúc này thì rất hiếm thấy.
Vì thế bọn họ cũng không quấy rầy giấc ngủ của Uông Tử Hiên.
Du Tuệ ở trong phòng bếp làm cơm tối, Uông Tuấn Nghị thì khẩn trương chờ đợi Ôn Văn tới, hắn có chút hối hận vì đã không hỏi số điện thoại của Ôn Văn, Ôn Văn nói rằng trưa sẽ tới nhưng giờ đã là hoàng hôn rồi.
Không ai chú ý tới theo ánh sáng mặt trời dần trở nên yếu ớt thì sắc mặt Uông Tử Hiên cũng trở nên quỷ dị.
Một lát sau, Uông Tử Hiên mở mắt ra, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị, ánh mắt của hắn không phải trắng và đen giao nhau, nó hoàn toàn là màu đen kịt, nhìn kỹ thì có thể phát hiện loại đen kịt đó là vì có chi chít những con sâu nhỏ đen kịt phủ ở bên trên!
Cơ thể Uông Tử Hiên mất cân đối đứng dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của Uông Tuấn Nghị kéo từng chiếc rèm cửa sổ lại, để căn phòng trở nên u ám.
Tiếp đó đi tới trước cửa, dùng một cây sắt đâm vào lỗ khóa, nếu không bẻ gãy cây sắt và chốt cửa thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có ai có thể rời khỏi nơi này.
"Con làm gì đó?"
Uông Tuấn Nghị tức giận hỏi Uông Tử Hiên, tuy con trai vẫn luôn không bình thường nhưng hành vi của nó lúc này làm Uông Tuấn Nghị cảm thấy rất bất an.
Uông Tử Hiên quay đầu lại nhìn Uông Tuấn Nghị, khóe miệng toét ra một cách không hề bình thường, một lượng lớn nước bọt chảy ra: "Cha.... ta đã ăn sâu ba năm rồi, ăn đến phát chán rồi, ta muốn ăn thứ khác."
"Con muốn ăn thứ khác thì nói với mẹ, để mẹ làm cho con ăn."
Du Tuệ bưng chén dĩa, vui sướng từ trong phòng bếp đi ra ngoài, nghe thấy Uông Tử Hiên không muốn ăn sâu nữa, bà cứ tưởng đâu vấn đề của con trai đã chuyển biến đốt.
"Ta muốn ăn, hai người! Bà đã đồng ý rồi, vậy thì cho ta đi!"
Cơ thể Uông Tử Hiên vặn vẹo quỷ dị, cơ thể ngửa ra sau, ngực ưỡn lên trên, lưng ở phía dưới, đầu ngẩng về phía trước, khớp tay khớp chân co quắp như thú dữ chống đỡ cơ thể.
Hắn giống như con nhện bò nhanh tới chỗ Du Tuệ, Du Tuệ sợ tới sửng sốt, chén dĩa rơi xuống đất, phát ra tiếng hét chói tai.
Kể từ ngày ba năm trước, tuy Uông Tử Hiên vẫn rất đáng sợ nhưng chưa từng có hành động tấn công bọn họ, nguyên nhân cũng chính vì thế nên bọn họ mới an tâm ở cùng một chỗ với Uông Tử Hiên.
Uông Tử Hiên bò được phân nửa thì một con dao găm cắm phập vào sàn nhà ngay trước mặt hắn, làm thế xông tới của hắn bị tạm hoãn lại, là dao găm Uông Tuấn Nghị ném ra.
Là một trong số những thần tượng lúc nhỏ của Ôn Văn, Uông Tuấn Nghị ít nhiều gì cũng là thám tử nổi tiếng, mặc dù không bước vào thế giới người siêu năng nhưng so với người bình thường vẫn mạnh mẽ hơn một chút.
Uông Tử Hiên bị cản lại cũng không tức giận, chỉ quay đầu nhìn sang Uông Tuấn Nghị, nhếch môi mỉm cười.
"Loại đồ chơi này không có tác dụng gì với tao đâu, có điều mày đã gấp như vậy thì cứ ăn mày trước vậy, dù sao thì bà ta cũng không trốn thoát được."
"Vì nhốt tao, bọn mày cố ý hàn chắn song sắt, đổi cửa thành loại chống trộm cao cấp, nhưng bọn mày không biết cho dù có những thứ này thì tao vẫn có thể đi ra ngoài bất cứ lúc nào, chỉ là tao không muốn mà thôi."
"Tác dụng của những thứ này chính là nhốt bọn mày lại ở trong này, để bọn mày phải nếm thử mùi vị tuyệt vọng."
Nhìn con trai giống như đã biến thành người khác, mồ hôi Uông Tuấn Nghị túa ra như mưa, rút khẩu súng lục trên người nhắm thẳng tới Uông Tử Hiên.
"Dừng lại, bằng không tôi sẽ nổ súng!"
Đối với Uông Tuấn Nghị mà nói, chỉa súng về phía con trai mình là một chuyện rất khó khăn.
Mặc dù Uông Tử Hiên đã trở nên giống quái vật hơn con người nhưng hắn vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện từ bỏ mà chỉ muốn chữa bệnh cho con trai mà thôi, sau đó một nhà ba người bọn họ sẽ bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng bây giờ Uông Tử Hiên lộ ra dấu hiệu muốn làm hại người khác, hắn không thể mềm lòng nữa, nếu như Uông Tử Hiên ra ngoài làm hại người khác thì đó chính là trách nhiệm của hắn.
Chỉ cần Uông Tử Hiên có khuynh hướng công kích thì Uông Tuấn Nghị sẽ không chút do dự nổ súng, cùng lắm thì cuối cùng hắn cũng tự sát, chôn cùng với con trai!
Thế nhưng Uông Tuấn Nghị còn chưa kịp đấu tranh tâm lý xong thì đã cảm thấy nhớt nhớt, giống như có thứ gì đó đang ngọ nguậy.
Tiếp đó Uông Tuấn Nghị kinh hãi phát hiện có một con sâu xanh béo múp míp nằm trên tay mình!
Lúc phát hiện con sâu này thì Uông Tuấn Nghị cũng cảm thấy tay mình mất đi cảm giác, súng không thể khống chế rớt xuống đất.
Uông Tử Hiên nhặt khẩu súng kia lên, rã nó ra thành từng bộ phận rồi nói: "m thanh nổ súng quá lớn, cho dù nơi này là chung cư cao cấp cũng không hoàn toàn cách âm được hoàn toàn, tao không muốn sự tồn tại của tao bị quá nhiều người biết."
Lúc Uông Tử Hiên nói chuyện thì có một con rết từ trong miệng hắn bò ra rồi lại chui vào trong tai hắn, Uông Tuấn Nghị nhìn mà tê cả da đầu.
Để chất độc ngừng lan tràn, Uông Tuấn Nghị cầm lấy một cọng dây nhỏ, chuẩn bị cột tay mình lại.
Uông Tử Hiên chảy nước bọt nói với Uông Tuấn Nghị: "Yên tâm, chất độc này chỉ làm mày bị tê liệt mà thôi, tao sẽ không độc chết mày, độc chết ăn không ngon!"
Tiếp đó Uông Tử Hiên bổ nhào tới chỗ Uông Tuấn Nghị, đẩy ngã hắn xuống đất, đè chặt tay chân không cho Uông Tuấn Nghị động đậy, mà Uông Tuấn Nghị chỉ có thể tuyệt vọng nhìn cái miệng đầy sâu bọ và nước miếng của con trai mình há to, từng chút tới gần.
Lúc này Du Tuệ cố dồn hết can đảm quơ lấy dao phay bổ nhào về phía Uông Tử Hiên.
Trước đó Uông Tử Hiên tuy kỳ quái nhưng vẫn có thể miễn cưỡng giải thích là bị bệnh lạ, nhưng dáng vẻ hiện giờ thì rõ ràng đã không còn là con trai của bà nữa.
Nhưng dao của Du Tuệ vừa giơ lên thì đã rơi xuống đất, suýt chút nữa đã nện vào chân bà.
Bởi vì bà nhìn thấy một con rết rất lớn từ phần đuôi xương cụt của Uông Tử Hiên chui ra, nó dựng thẳng đứng nhìn bà, làm bà không có nổi can đảm để cầm dao.
"Mẹ, đừng gấp gáp mà, phải xếp hàng chứ."
Uông Tử Hiên nói xong câu đó thì há mồm nhắm vào Uông Tuấn Nghị đang không thể động đậy, chuẩn bị cắn một phát.
Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng vang nhỏ xuất hiện, một viên đạn xuyên thủng tay phải Uông Tử Hiên, máu tanh hôi theo vết thương trào ra.
"Là ai?"
Uông Tử Hiên nhìn sang hướng viên đạn bay tới gầm nhẹ một tiếng nhưng không thấy người, chỉ phát hiện trên cửa có một vết đạn, là một viên đạn xuyên thủng cửa chống đạn rồi bắn vào giữa tay hắn!
Người nổ súng không trả lời mà chỉ bắn liên tiếp vài phát trúng vào người Uông Tử Hiên, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nhảy từ trên người Uông Tuấn Nghị đi, con rết nhìn chằm chằm Du Tuệ cũng bị đạn bắn xuyên đầu, co quắp ở dưới đất.
Tiếp đó, cửa chống trộm đắt tiền bị một lực mạnh đá văng, một người đàn ông mặc áo khoác rộng vành màu đen co chân lại, ung dung bước vào phòng.
Người này tay trái cầm một khẩu súng có hoa văn hình sói màu bạc trắng, tay phải cầm một cây gậy chống nhợt nhạt lóe ra màu máu, người này chính là Ôn Văn.
"Uông tiên sinh, tôi tới xem bệnh cho con ông!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất