Chương 355 - Kiểm tra điện thoại
Suy đoán cẩn thận thì tình huống của Uông Tử Hiên tối đa có thể kéo dài hai ba ngày, sau đó cho dù hắn không hoàn toàn biến đổi thành ác ma thì Ôn Văn cũng sẽ không để hắn ở nhà Grey River.
Muốn ngăn cản Uông Tử Hiên biến đổi thì phải tìm cho được đầu nguồn gây ra chuyện này, mà manh mối tìm kiếm đầu nguồn chính là số tài liệu mà Uông Tuấn Nghị điều tra được.
Những tài liệu đó được ghi chép trong một quyển sổ nhỏ, bên trên ghi lại những gì Uông Tuấn Nghị điều tra được, mỗi người bị hại từng nhận được tin nhắn quỷ dị kia, số đã gửi tiếp tin nhắn thì không cần xem, mà số người không gửi tin đi thì có tới hai mươi bốn người.
Trong số hơn hai mươi người này có bảy người gặp tình huống giống như Uông Tử Hiên, vì không gửi tin nhắn đi mà dẫn tới hôn mê một thời gian ngắn, sau khi tỉnh lại thì tính tình thay đổi rất lớn.
Mà mười bảy người còn lại, sau vụ tin nhắn xảy ra được một tuần thì đều gặp phải một vài biến cố.
Mất tiền, trộm vào nhà, máy vi tính nổ tung, đủ thứ xui rủi ập tới...
Nói chung là khoảng thời gian đó bọn họ giống như bị Lý Đại Trang chiếu cố vậy, nếu không phải Lý Đại Trang đang tham gia huấn luyện, Ôn Văn thật sự muốn gọi cậu ta qua giúp mình tra án.
Mà người gửi tin nhắn thì trong vòng một tuần cũng gặp chút biến cố.
Ngược lại với những người không gửi tin, vận may của bọn họ đều khá tốt, có người thì được ban phước, có người thì công việc thuận lợi.
Nhặt được tiền, thăng chức tăng lương, không cẩn thận gây ra sự cố nhưng không bị truy cứu trách nhiệm...
Mà bảy người bao gồm cả Uông Tử Hiên, thay vì nói là vận rủi thì càng giống như bị kẻ đứng sau chọn lựa hơn.
Có lẽ kẻ đứng sau thông qua năng lực thần kỳ của tin nhắn này để tìm kiếm vật dẫn thích hợp cho ác ma giáng xuống trong phạm vi toàn bộ thành phố Lộc Cảng.
"Như vậy bước đầu tiên mình phải làm chính là trộm chút nước thánh, sau đó lần lượt tới tìm những người giống như Uông Tử Hiên, khống chế bọn họ, cuối cùng từ tin nhắn của bọn họ để tìm tới đầu nguồn!"
Sau khi đã có ý tưởng, Ôn Văn cấp tốc chạy tới giáo đường thành phố Lộc Cảng.
Giáo đường Vinh Quang không có gia đại nghiệp đại như Hiệp Hội Thợ Săn, giáo đường của thành phố bình thường thế này cao lắm chỉ có một người siêu năng cảnh giới Thăm Dò mà thôi.
Loại người siêu năng này đương nhiên không thể ngăn cản Ôn Văn, Ôn Văn rót đầy mấy thùng nước rồi mới hài lòng rời đi.
Có điều đừng thấy Ôn Văn quá hung ác, sáng mai có lẽ sẽ có một lượng nước thánh tương tự được chế tạo ra, mỗi giáo đường đều có năng lực chế tạo ra số lượng lớn nước thánh.
Sau khi lấy được nước thánh, Ôn Văn bấm một số điện thoại, số điện thoại là Uông Tuấn Nghị tìm được, là phương thức liên hệ của người bị hại sớm nhất.
Ôn Văn dự định dựa theo thứ tự thời gian trước sau để loại bỏ, trong số bảy người này có hai người bị trước Uông Tử Hiên và bốn người bị sau Uông Tử Hiên.
Hai người trước có lẽ đã bắt đầu sát hại người thân như Uông Tử Hiên, vì thế Ôn Văn muốn tranh thủ thời gian hành động, xem thử xem có thể cứu được người hay không.
Đô... đô.... đô...
Tiếng chuông reo hồi lâu nhưng đường dây không thể kết nối, điều này làm trái tim Ôn Văn nặng nề, nếu là người bình thường thì có rất nhiều khả năng để không nghe máy, nhưng trong tình huống này, Ôn Văn chỉ có thể nghĩ theo hướng xấu nhất!
Vì thế Ôn Văn cũng không bỏ lỡ thời gian, trực tiếp hóa thành số liệu chui vào điện thoại rồi từ đầu dây đối diện chui ra.
Nhan Bích Thanh có thể di chuyển bằng thiết bị truyền tin, mà loại chi chuyển này bất chấp đối phương có nghe máy hay là không!
Khi từ điện thoại chui ra, Ôn Văn trước tiên tiến vào không gian ảo, trạng thái này ở trong mắt người siêu năng chỉ là bóng dáng hư ảo màu xanh lá cây, mà người bình thường thì hoàn toàn không nhìn thấy.
Như vậy có thể đề phòng dọa hoảng người bình thường cái gì cũng không hiểu, đáng tiếc nơi này hiện giờ không có người để bị Ôn Văn dọa, trong không khí tràn đầy mùi thối rữa, đám ruồi đầu xanh bay lượn tứ tung phát ra tiếng vo ve làm người ta chán ghét.
Nếu như trước đây Uông Tuấn Nghị không tìm được Ôn Văn thì hiện giờ trong nhà bọn họ cũng chính là tình cảnh như vậy.
Ôn Văn nhặt điện thoại lên, bên trên có dãy số ngắn, là số điện thoại báo cảnh sát, đáng tiếc cuộc gọi này không thể gọi ra được.
Mặt đất và vách tường tràn đầy vết máu và vết cào tuyệt vọng, nhưng Ôn Văn không nhìn thấy xác, những thi thể đó đã biến đi đâu, anh không muốn nghĩ tới.
Từ dấu vết nơi này xem ra, người này hẳn là một con ác ma loại hình dã thú, thực lực cũng không quá mạnh mẽ.
Lúc nó rời đi đã lưu lại dấu vết rất rõ ràng, Ôn Văn có thể lần theo dấu vết của nó, thế nhưng Ôn Văn không làm như vậy mà theo danh sách điều tra của Uông Tuấn Nghị, bấm số điện thoại thứ hai.
Người không gửi tin đi có khoảng cách vài ngày, hơn nữa chuyển đổi của bọn họ không chắc là có thời gian cố định, vì thế người chuyển đổi thứ hai vẫn có khả năng còn sống.
Lần này cuộc điện thoại thành công kết nối, Ôn Văn thầm thở phào một hơi, có người nghe là tốt rồi.
Không đợi Ôn Văn mở miệng hỏi, đầu dây bên kia đã truyền tới một giọng nói dịu dàng: "Xin chào, chồng tôi bị bệnh nên không nghe máy được, tôi đang chăm sóc anh ấy, chờ vài ngày nữa hãy gọi điện lại được không?"
"Tôi là bạn tốt của hắn, nếu hắn bị bệnh thì tôi có thể tới thăm một chút được không?"
Ánh mắt của Ôn Văn lộ ra ý lạnh, cuộc điện thoại gọi cho chồng của người thứ hai bị chuyển đổi, người nghe máy là người vợ chưa chuyển đổi, mà chủ nhân của điện thoại lại không thể nghe máy, điều này có ý nghĩa là gì, Ôn Văn hiểu rõ.
"Thật xin lỗi, hiện giờ chỉ có một mình tôi chăm sóc anh ấy, thật sự không có thời gian để tiếp anh, anh tới khi khác được không?" Người vợ ở bên kia đầu dây lịch sự từ chối.
Ôn Văn hừ khẽ một tiếng, dùng giọng nói dê xồm nói: "Ý em là trong nhà bây giờ chỉ có một mình em thôi đúng không, anh lại càng không thể bỏ qua được, em chờ nhé anh tới ngay thôi... hơn nữa anh còn mang quà theo, em nhất định sẽ rất thích."
Lúc này ngồi đối diện điện thoại là một người phụ nữ ăn mặc rất mát mẽ quyến rũ.
Trên đầu cô ta có sừng, sau lưng mọc ra đôi cánh, cái đuôi có chóp hình trái tim lúc lắc lúc ẩn lúc hiện.
Nghe thấy Ôn Văn muốn tới thì hàng mày liễu lộn ngược lại, không chút do dự cúp điện thoại.
Với tính cách của cô ta, cô ta khẳng định sẽ để Ôn Văn qua đây vui vẻ một chút, nhưng mệnh lệnh của cấp trên là không thể gây rối, vì thế cô ta sẽ không tùy tiện để một người đàn ông xa lạ tới đây.
Huống chi, hiện giờ cô ta đang hưởng thụ thế giới hai người, dù sao cũng không tệ.
Ở đối diện cô ta là một người đàn ông sắc mặt tái nhợt, cơ thể run rẩy bị trói lại bằng khăn lụa màu đỏ, người đàn ông này chính là chồng của cô ta, hắn đã bị trói như thế ba ngày rồi.
Trước đây người đàn ông này vẫn luôn oán trách mình không hiểu phong tình, hiện giờ để hắn trải nhiệm nhiều kinh nghiệm phong tình chưa từng trải qua, đến tận khi hắn chết!
Cô ta liếm liếm môi, tiến tới trong ánh mắt hoảng sợ của chồng mình.
Nhưng ngay lúc này điện thoại lại đổ chuông, người phụ nữ tức tới nghiến răng, đang định kéo người đàn ông kia tới đây, chịu đối xử giống như chồng mình.
Nhưng tay cô ta vừa chạm vào điện thoại thì một bàn tay tay mạnh mẽ đã từ trong điện thoại thò ra túm chặt gương mặt cô ta, trực tiếp giơ cô ta lên!
"Anh tới rồi đây, cưng có ngoan ngoãn chờ anh không nào?"