Chương 358 - Đột phá
Thời gian ba năm dù sao cũng quá dài, cho dù dãy số kia vì tin nhắn quỷ dị đó mới có thể tồn tại nhưng chiếc điện thoại gửi tin có lẽ đã gặp chuyện ngoài ý muốn.
Số điện thoại bị xóa, điện thoại vô tình bị hỏng, hoặc đơn giản là không sử dụng sim đó nữa thì bạn sẽ không thể liên lạc được.
Vì thế, manh mối của Ôn Văn đã bị đứt ở đây.
Anh phiền não day day trán: "Như vậy muốn điểu tra tiếp thì chỉ có thể thẩm vấn mị ma kia mà thôi... nhưng mị ma này vẫn luôn ở trong nhà nghiền ép chồng mình, những gì biết được chưa chắc nhiều bằng Uông Tử Hiên, trông cậy vào cô ta chỉ sợ không quá đáng tin.
"Trước tiên cứ nhốt người này vào trong trạm thu nhận đi đã, tránh hắn bùng nổ tổn thương người khác."
Nếu trái tim Ôn Văn đủ đen tối thì có thể chỉ cần nhốt những người này vào trong trạm thu nhận mà thôi, chờ đến khi bọn họ biến thành ác ma cấp Tai Nạn thì có thể đường hoàng sử dụng sức mạnh của chúng.
Nhưng Ôn Văn tuy hơi biến thái nhưng vẫn là người, không làm được chuyện mất trí như vậy.
Anh yên lặng không một tiếng động di chuyển ra phía sau mục tiêu, chuẩn bị chặt một phát dao tay đánh bất tỉnh rồi bắt đi, ngay lúc này trong mắt Ôn Văn lóe lên một tia sáng kinh ngạc.
Tiếp đó Ôn Văn nhảy lên trần nhà, giống như một con nhện lớn màu đen núp ở góc tường.
Anh cảm nhận được ở ngoài cửa có hơi thở rất giống ác ma, hẳn là tới vì mục tiêu này!
Ác ma mới tới sẽ trở thành điểm đột phá của Ôn Văn!
...
Rodney đứng ngoài cửa, chỉnh sửa quần áo một chút, điều chỉnh vị trí của xúc tua trên mặt, sau đó mới gõ cửa một cái.
Khi nhìn thấy người mở cửa là một phụ nữ, xúc tua rất nhỏ trên cằm khẽ nhúc nhích vài cái, ánh mắt người phụ nữ kia nhìn hắn liền biến thành thưởng thức.
Hiện giờ ở trong mắt người phụ nữ này, Rodney chính là một anh chàng đẹp trai siêu cấp.
"Hắn ho nhẹ một tiếng nói, xin chào, tôi là nhân viên của bệnh viện chăm sóc tinh thần Beautiful Sunset, tôi biết ông cụ Triệu Phi của gia đình mắc phải chứng bệnh tâm thần hiếm thấy nên muốn đưa ông cụ tới bệnh viện chúng tôi tiếp nhận điều trị."
Ôn Văn trốn trong góc tường sờ sờ mũi, thầm nói: "Sao chiêu thức lừa người của tên này giống hệt mình vậy chứ, có điều mình nói công ty thật sự tồn tại, mà tên này thì trực tiếp bịa ra, người phụ nữ này liệu có tin hay không?"
Nghe nói có người muốn đón cha chồng của mình đi, sắc mặt người phụ nữ rất vui vẻ nhưng rất nhanh đã nghi ngờ nói: "Sao tôi chưa từng nghe qua tên công ty này vậy..."
"Cô đã nghe qua rồi, công ty này rất nổi tiếng..."
Phần xúc tua ở cằm Rodney khẽ nhúc nhích, ánh mắt người phụ nữ lập tức trở nên mơ màng, nhường đường hoan nghênh Rodney vào trong nhà.
"Đúng vậy, công ty này rất nổi tiếng, bọn anh có thể đưa cha chồng tôi đi đúng là giải quyết được phiền phức rất lớn cho tôi."
Ôn Văn ở trên nóc phòng rốt cuộc cũng nhìn thấy dáng vẻ của ác ma này.
Hắn mặc vest trắng, đầu giống như củ khoai tây màu xanh và những cọng rong biển, phần cằm mọc ra xúc tua tua tủa như bạch tuộc.
"... mẹ hắn nuôi hắn lớn như vậy thật sự không dễ dàng, có điều lớn thành dáng vẻ như vậy còn dám xuất hiện trước mặt người bình thường, xem ra năng lực của hắn có liên quan tới tinh thần..."
Đi vào trong nhà, Rodney rốt cuộc cũng nhìn thấy mục tiêu Triệu Phi của mình, hắn mỉm cười.
Khi đối mặt với người siêu năng thì Rodney có lẽ không chiếm được ưu thế gì, nhưng khi đối mặt với người bình thường thì khác mạnh mẽ.
Xúc tua của hắn có thể ảnh hưởng tới tư duy của sinh vật xung quanh, càng là sinh vật có tinh thần mạnh mẽ thì lại càng khó ảnh hưởng, nhưng tùy ý vặn vẹo suy nghĩ của loài người thì rất đơn giản.
Chỉ cần hắn muốn thì hoàn toàn có thể trở thành nam chính trong phim hoạt hình hậu cung của khu Anh Đào, chẳng qua hắn không muốn mà thôi.
Bởi vì hắn yêu thích bạch tuộc mẹ...
Rodney nhìn về phía Triệu Phi, vẻ mặt có chút ghen tỵ, thai nhân ma này vẫn chưa ấp nở, cho dù thực lực khi mới ấp nở cũng không bằng mình.
Thế nhưng một tên như thế ở trong lòng vô diện ma lại quan trọng hơn mình, hơn nữa trong vòng một năm sau khi ấp nở thì sẽ trở thành đại ác ma cấp Tai Nạn, chênh lệch rất lớn với loại ác ma nhỏ bình thường như mình.
Càng nghĩ lại càng ghen tỵ, Rodney đứng trước mặt Triệu Phi nói: "Thai nhân ma số bảy, vô diện ma đại nhân lệnh cho tao đưa mày về."
Trong mắt Triệu Phi và Ôn Văn thì hắn đang cao ngạo ra lệnh.
Mà trong mắt ba người khác của nhà này thì Rodney đang ôn nhu giao tiếp với Triệu Phi, thậm chí tinh thần của ông lão cũng trông có vẻ tốt hơn một chút.
Ông lão Triệu Phi vốn giống như người si ngốc ngồi trên ghế dựa đột nhiên ngẩng đầu, trên tay mọc ra móng tay đen kịt, nhe răng nói với Rodney: "Thai ma nhân là gì, vô diện ma là gì?"
"Mày không cần biết, mày chỉ cần đi theo tao là được." Xuất phát từ lòng ghen tỵ, thái độ của Rodney đối với Triệu Phi rất kém cỏi.
Triệu Phi bấu ghế dựa dưới người, nhe răng cười nói: "Mày bảo tao đi thì tao liền đi theo mày, như vậy chẳng phải quá mất mặt rồi à?"
"Đúng vậy, mày không những mất mặt, mà còn mất cái thứ ở bên trong nữa kìa."
Rodney hiển nhiên nói, sau đó trước khi Triệu Phi bùng nổ đã lấy ra một sợi dây mạnh có buộc một tấm thẻ kim loại.
Tấm thẻ nhỏ này được gắn vào người những con rối ở trước mặt dựng chủng ma, có thể làm thai nhân ma chưa ấp nở hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh.
Sau khi thấy tấm thẻ, vẻ mặt Triệu Phi thoáng chốc trở nên đờ đẫn, ánh mắt biến thành đen kịt, mất đi tiêu cự, giống như con rối đứng ở trước mặt Rodney.
Rodney khinh thường nhếch mép, cho dù sau này chính là đại ác ma cấp Tai Nạn thì sao chứ, bây giờ không phải cũng tùy ý tao nắn bóp à?
Sau này cho dù khôi phục thực lực cấp Tai Nạn thì vẫn là tôi tớ cho vô diện ma, loại tiểu ác ma như hắn ngược lại tự do hơn nhiều.
Rodney suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước khi tao dẫn mày đi, mày quỳ xuống dập đầu sáu mươi sáu lần đi đã!"
Nghe thấy mệnh lệnh của Rodney, Triệu Phi lập tức quỳ xuống, không chút do dự chấp hành mệnh lệnh.
Nhìn cái tên sau này sẽ xếp trên mình hiện giờ lại làm ra dáng vẻ hèn mọn như vậy, Rodney cực kỳ sảng khoái.
Lúc này ở trên trần nhà rình coi, ánh mắt Ôn Văn lóe sáng.
"Vô diện ma, thai ma nhân... người quái dị mới tới này quả nhiên rất rành về vấn đề này, thật sự là buồn ngủ thì có người đưa gối tới.
Ôn Văn đang lo vì đứt đầu mối, tên não bạch tuộc Rodney này lại đưa tới cửa, hơn nữa năng lực của hắn cũng rất thú vị.
Đã quyết định sẽ ra tay với Rodney, Ôn Văn cũng không che giấu hơi thở của mình nữa, cảm giác âm trầm bao trùm lên đầu Rodney.
Rodney có thể ánh hưởng tới tâm tình của nhân loại nháy mắt nhận ra không đúng, trong phòng này hình như xuất hiện một người mà mình không thể ảnh hưởng!
Hắn vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy Ôn Văn giống như một con dơi to đu ở góc tường, hai mắt lóe sáng sắc bén, tham lam nhìn hắn!
Rodney lùi về sau một bước, xúc tua trên mặt bị dọa tới duỗi thẳng, tiếp đó lại quéo thành một nùi, cứ thế lặp lại...