Chương 359 - Lật thuyền trong mương
Không phải Rodney quá nhát, mà là kiểu xuất hiện của Ôn Văn quá đáng sợ, làm hắn không chút chuẩn bị nhìn thấy một màn này, nhất là ánh mắt muốn bắt hắn làm của riêng kia thì lại càng hung tàn tới cực điểm.
Trên thực tế thì ngoại trừ quái vật đã mất lý trí, quái vật bình thường có hỉ hộ ái ố đều sẽ vì một số chuyện mà hoảng sợ, chỉ là điểm hoảng sợ không giống với người bình thường mà thôi.
Mà xúc tua của Rodney đều bị dọa tới co quắp, nhóm ba người Triệu Phi thì lại càng tệ hại hơn, người phụ nữ kia trực tiếp hoảng sợ tới ngất xỉu, người đàn ông thì nhấc chân bỏ chạy, mà đứa bé thì ngồi dưới đất gào khóc không ngừng.
Ôn Văn không muốn nháo lớn chuyện, vì thế anh giống như một con chim to nhảy xuống, trực tiếp đánh ngất đứa bé, tiếp đó túm lấy cái ghế ném lên người người đàn ông, cũng đánh ngất hắn.
Thấy Ôn Văn gọn lẹ giải quyết hai người, Rodney lại càng hoảng sợ hơn: "Mày, mày.... mày tới đây từ khi nào hả?"
Lúc nói mày hắn vẫn còn lắp bắp, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, dù sao cũng là quái vật có năng lực tâm linh, sẽ không để mình rơi vào trạng thái hoàng sợ quá lâu.
Ôn Văn nhếch khóe miệng, chậm rãi đi về phía Rodney: "Lúc mày cho rằng cho phòng này chỉ có bốn người mà thôi."
Mắt Rodney đảo hai vòng, nhấn một thiết bị giống như một cái nút trên tai mình, tốc độ nói rất nhanh: "Mathilda đại nhân, đã thấy kẻ tình nghi phá hoại kế hoạch thai nhân ma, hiện giờ đang ở trong nhà thai nhân ma số bảy."
"Mặc áo gió màu đen, áo khoác rộng, cười lên có chút đáng sợ, căn cứ theo vẻ ngoại thì có thể dự đoán là thành viên của tổ chức bí ẩn... có thể là Đọa Thần Huyết!"
Ôn Văn lôi ra một cái gương nhỏ, nhìn mặt mình, câm nín nói: "Mày có nhầm không vậy, tao nhìn đẹp trai ngời ngời thế này, sao có thể là đám điên Đọa Thần Huyết được chứ."
Rất nhanh, từ cái nút kia truyền ra âm thanh: "Mày giữ nó lại, tao lập tức tới giải quyết, những người khác tiếp tục triệu hồi thai nhân ma!"
"Mathilda? Những người khác? Triệu hồi thai nhân ma?"
Mặc dù âm thanh kia rất nhỏ nhưng Ôn Văn vẫn nghe thấy, câu nói kia cũng tiết lộ cho Ôn Văn rất nhiều tin tức.
Thời gian Ôn Văn suy nghĩ về ý nghĩa của câu nói kia, ánh mắt Rodney dần hiện ra ánh sáng kỳ quái màu tím làm suy nghĩ của Ôn Văn phải tạm ngừng một chút, kế tiếp mấy cái xúc tua từ tay chân và cằm của Rodney kéo dài ra, trói Ôn Văn lại.
Ngay sau đó Rodney ném một thanh phi đao về phía trái tim Ôn Văn, sức mạnh lớn tới mức đủ để đè nát tảng đá, phi đao cũng có thể xuyên thủng người bình thường, Ôn Văn đang trong trạng thái bị mê hoặc không có chút phản kháng nào, nhưng mà anh vẫn không bị tổn hại chút nào.
Sau khi dùng cây gãi ngứa thần kỳ kia, mỗi tấc da trên người Ôn Văn còn cứng rắn hơn cả sắt thép, mà cơ thể cũng không sợ mớ xúc tua còn mạnh mẽ hơn cả mãng xà này.
Nhưng mặc dù vậy, khi Ôn Văn lập tức tỉnh táo lại vẫn không nhịn được tức giận, trong ánh mắt kinh hãi của Rodney bạo lực xé mở đám xúc tua.
Không ngờ anh chiến thắng nhiều kẻ mạnh như vậy nhưng suýt chút nữa đã tiêu đời trong tay con quái vật mực khoai tây này rồi, chiêu thức của Rodney làm cho Ôn Văn thất thần có chút tương tự với nữ quỷ bị Ôn Văn bắt trước kia, nhưng độ chấn động tinh thần thì mạnh hơn không ít.
"Tấn công tinh thần? Rất tốt, sau này là của tao!"
Tay trái Ôn Văn túm một cọng xúc tua dinh dính, trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài, mà xúc tua rất dẻo dai kia lại làm Rodney bay ra ngoài bị giật ngược trở lại, sau đó lại tiếp tục là một quyền đấm thẳng vào mặt tới tê dại.
Cứ vậy đánh tới đánh lui mấy quyền, Rodney đã choáng váng cả rồi, hắn cố nén cảm giác hoa mắt choáng đầu, tự cắt đứt xúc tua của mình, vừa chạy trốn vừa hướng cái nút kia nói: "Tình báo mới, thực lực của mục tiêu ít nhất phải là cấp Tai Nạn, rất hung tàn, xin mau tới trợ giúp..."
Đáng tiếc, Rodney còn chưa nói xong đã bị Ôn Văn túm áo bắt trở lại, một chân giẫm lên ngực đạp hắn xuống đất không thể động đậy.
Hai tay Ôn Văn đảo ngược gậy Điên Cuồng, nhe răng cười nói với Rodney: "Ôn Văn tao chưa bao giờ là người nhỏ mọn, sẽ không vì ăn chút thua thiệt nhỏ mà trả thù, đánh mày chẳng qua vì diện mạo mày quá xấu xí mà thôi."
Nói xong thì giống như đánh gôn mà dùng tay cầm của cây gậy nện lên đầu Rodney, lực mạnh đến mức làm Rodney ngất đi, nhưng Ôn Văn không hề dừng lại, dùng chiêu thức trượng pháp Loạn Phi Long tiến hành một trận tấn công cực kỳ tàn ác đối với Rodney.
Ừm, cái gọi là trượng pháp Loạn Phi Long thật ra chính là tay cầm gậy mà đánh loạn xà ngầu...
Sau khi Rodney đã hoàn toàn mất đi ý thức, cơn giận của Ôn Văn mới tan được, ném hắn vào trong trạm thu nhận.
Có điều tuy có thể thành công bắt được Rodney nhưng tâm tình của Ôn Văn vẫn chưa phải quá tốt, khi nãy ăn chút thiệt thòi trên người Rodney làm Ôn Văn hiểu được gần đây mình đã quá huênh hoang.
Liên tiếp chiến đấu với cấp Tai Nạn và giành được chiến thắng làm anh đã không coi trọng quái vật cấp Tai Hại nữa, nhưng suy nghĩ này ở trong giới người siêu năng chính là điểm trí mạng!
Nói không chừng có một con quái vật cấp Tai Hại nào đó có thể hoàn toàn khắc chế được anh thì sự khinh thường đó sẽ lấy đi tính mạng của anh.
Đơn giản suy nghĩ một chút, Ôn Văn cầm điện thoại lên bấm số Uông Tuấn Nghị.
Ôn Văn vẫn nhớ rõ cuộc trò chuyện của Rodney, người đối diện bảo những người khác tranh thủ thời gian triệu tập thai nhân ma, mà hắn thì dẫn người tới giải quyết mình.
Sau khi Rodney thông báo thực lực của mình mà đối phương vẫn không có ý muốn lùi bước chứng tỏ đối phương nắm chắc có thể vây bắt cường giả cấp Tai Nạn bình thường.
Hơn nữa trong điều kiện như vậy bọn chúng vẫn còn dư lực để đi triệu tập thai nhân ma không rõ có bao nhiêu, tuy Ôn Văn không sợ bọn họ nhưng cũng không cần làm kẻ ngu chờ bọn họ tới đối phó với mình.
Quan trọng nhất là, Triệu Phi vẫn chưa bắt đầu chuyển đổi nhưng đã có một con ác ma cấp Tai Hại tự mình tới triệu hồi, như vậy bên Uông Tuấn Nghị ít nhất nhất cũng có một con ác ma qua đó, thậm chí có khả năng muốn áp chế Uông Tử Hiên mà phái kẻ càng mạnh hơn.
Vì thế Ôn Văn muốn nhanh chóng trở lại, mặc dù có Tam Tể Nhi ở đó nhưng Ôn Văn vẫn sợ vợ chồng Uông Tuấn Nghị bị đám ác ma trả thù.
Lúc Ôn Văn từ điện thoại Uông Tuấn Nghị chui ra ngoài, ác ma tới đón Uông Tử Hiên đã tới dưới lầu, Ôn Văn từ trên lầu nhìn xuống, phát hiện hắn lái một chiếc xe hơi màu trắng rất bình thường tới.
Ôn Văn tự nói: "Tên bạch tuộc đầu khoai tây kia cũng lái xe tới, đồng thời cũng tới trước nhà Triệu Phi, nếu tất cả ác ma đều xuất phát từ một chỗ, căn cứ theo chênh lệch thời gian và tốc độ xe của chúng, có thể đoán được một vị trí đại khái!"
Sau khi nói xong, Ôn Văn lại tự lắc đầu: "Không được, phạm vi suy đoán quá lớn, chỉ dựa vào một mình mình trong khoảng thời gian ngắn không thể nào tiến hành loại bỏ."