Chương 381 - Câu chuyện đêm khuya (1)
Trường Tôn Cảnh nói với Ôn Văn: "Bình thường thì Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ sẽ xuất hiện rất sớm ở hiện trưởng, vì thế phương pháp tìm được cậu ta nhanh nhất chính là phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đó, như vậy có lẽ sẽ đụng mặt cậu ta."
Ôn Văn có chút suy nghĩ nói: "Nếu như có thể xuất hiện ở hiện trường sớm như vậy thì 'Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ' này khẳng định phải có hệ thống tình báo đặc biệt, hoặc là khả năng tương tự, bọn anh có điều tra theo hướng này chưa?"
"Đương nhiên là có, bọn tôi đã thử qua tất cả phương pháp rồi, có điều cuối cùng vẫn là theo vận may dễ tìm thấy nhất." Trường Tôn Cảnh cười khổ nói.
"Vậy tôi sẽ tin anh, anh lái xe dẫn tôi đi thử vận may đi, vật nhỏ này húp cặn lẩu tới choáng váng rồi, để nó lái xe tôi sợ sẽ xảy ra tai nạn mất." Ôn Văn xách đuôi Tam Tể Nhi xụi lơ nói.
...
Đêm khuya ở giữa văn phòng tầng mười ba, đèn đuốc vẫn còn sáng trưng.
Hơn mười thanh niên đang ở dưới ngọn đèn gõ phím, bọn họ đều là nam thì hói đầu, nữ thì rụng tóc, nói chung là cả nhóm đều là lập trình viên.
Đã sắp tới cuối tháng rồi mà công việc vẫn chưa hoàn thành, vì để nuôi sống gia đình, vì muốn ông chủ sớm ngày mua xe thể thao mới mà phải tăng ca làm việc.
Mạnh Xuân day day huyệt thái dương đau nhức, ngừng lại đôi tay đã sắp bị chuột rút, tự rót cho mình một ly cà phê.
Sau đó Mạnh Xuân bắt chuyện với nhóm đồng nghiệp: "Mọi người nghỉ ngơi trò chuyện chút đi, bây giờ cả tòa nhà này chỉ có mười mấy người chúng ta mà thôi, chỉ nghe thấy mỗi âm thanh gõ phím làm tôi cảm thấy ớn ớn quá."
"Có gì mà sợ?"
Người phụ nữ ngồi đối diện Mạnh Xuân đứng dậy tò mò hỏi, mặt cô trắng kinh người, nhìn không thấy ngũ quan, kỳ quái tới mức làm người ta tê dại cả da đầu.
"A... Lý Mỹ Kỳ... cô đang làm cái gì thế hả?" Mạnh Xuân lại càng hoảng sợ hơn, thì ra trên mặt người phụ nữ ngồi đối diện đang dán mặt nạ dưỡng da.
Lý Mỹ Kỳ cười nhạo nói: "Đã nửa đêm rồi mà chúng ta vẫn còn thức đêm làm việc, tui không muốn da bị lão hóa sớm, có điều Mạnh Xuân à, ông là đàn ông con trai sao gan lại bé xí xi thế hả?"
"Ai nói tôi nhát gan chứ..."
Mạnh Xuân ỉu xìu phản bác một câu, sau đó dùng giọng điệu cực kỳ cám dỗ nói: "Có điều mấy người biết sao công ty chúng ta thuê tầng lầu này dễ dàng vậy không?"
Một người đàn ông vóc dáng cao lớn xoay ghế qua, bất đắc dĩ nhìn Mạnh Xuân nói: "Mạnh Xuân, thằng nhóc này lại định lôi chuyện ma ra kể đúng không, cũng tốt, để tôi lên tinh thần một chút."
"Này không phải chuyện ma!"
Mạnh Xuân nghiêm túc nói: "Tôi nghe tài vụ công ty nói phí thuê tầng lầu này chỉ tốn một phần tư giá thôi, mọi người không tò mò là vì sao à?"
Lý Mỹ Kỳ kéo ghế tới bên cạnh Mạnh Xuân, hối thúc nói: "Mau kể đi, đừng có thừa nước đục thả câu."
Thấy ba người bắt đầu kể chuyện ma, nhóm lập trình viên còn lại cũng lục tục tụ tập tới, người ngồi bên cạnh Mạnh Xuân ngày càng nhiều, tạo thành một cái vòng nhỏ.
"Tầng lầu của chúng ta bắt đầu cho thuê từ bảy tháng trước, trong khoảng thời gian suốt ba năm trước, thậm chí thang máy cũng không dừng lại ở tầng này!"
"Mà nguyên nhân phải nói từ bốn năm trước, khi đó ở đây có một công ty IT, thành tích không nóng cũng không lạnh."
"Chính bởi vì thế mà chỉ có thể nghiền ép nhân viên, mỗi ngày đều phải tăng ca tới tận khuya, rốt cuộc có một ngày có một nam nhân viên không thể chịu nổi áp lực, lúc những đồng nghiệp khác đều đã rời đi, người đó đã tự sát trên bàn làm việc của mình!"
Giọng kể chuyện của Mạnh Xuân làm người ta cảm thấy ớn lạnh, hơn nữa câu chuyện này lại rất giống với hoàn cảnh hiện giờ của bọn họ, vì thế người nghe đều cảm thấy hơi sợ.
Chẳng qua nhóm bọn họ cũng không quá để ý, bởi vì đó là thú vui khi nghe kể chuyện ma lúc đêm khuya, Mạnh Xuân là người rất giỏi trong lĩnh vực này của công ty, chỉ có hắn có thể dẫn dắt mọi người tập trung vào câu chuyện.
"Ngày hôm sau khi tới làm việc, nhóm đồng nghiệp và nhân viên quản lý của công ty không có ai chú ý tới nam nhân viên đó đã chết, cứ vậy tăng ca tới tận khuya..."
Theo câu chuyện của Mạnh Xuân phát triển, nhóm người ngày càng cảm thấy lạnh hơn, giống như trong góc tối của tòa nhà có ai đó đang ẩn núp vậy.
"Giống như ngày thường, công ty tăng ca tới tận khuya, không ai chú ý tới nam nhân viên đã nằm trên bàn cả một ngày chầm chậm ngồi dậy, pha một ly cà phê."
Mọi người nhìn ly cà phê trong tay Mạnh Xuân, liếc nhìn nhau một cái rồi nhích tới gần nhau hơn, tên nhóc Mạnh Xuân này ngày càng biết dọa người.
"Nam nhân viên đó bắt đầu kể chuyện ma, bởi vì hắn kể quá hay nên đồng nghiệp đang tăng ca đều vây tới nghe."
"Làm cho tất cả mọi người đều tụ tập ở bên cạnh mình chính là mục đích của nam nhân viên kia, hắn muốn tất cả đồng nghiệp vĩnh viễn ở lại, cùng hắn ở lại công ty tăng ca, như vậy hắn mới không cô đơn, như vậy lúc hắn kể chuyện ma mới có người nghe."
Mạnh Xuân nhỏ giọng, thực quỷ dị nói: "Thế nhưng nam nhân viên này dù sao cũng đã chết rồi nên chuyện ma của hắn không chỉ có đồng nghiệp có thể nghe, những người khác đang bồi hồi trong đêm hôm khuya khoắt cũng có thể nghe thấy, vì thế người tụ tập bên cạnh nam nhân viên kia ngày càng nhiều..."
Nhóm người cảm thấy hơi sợ, đều nhìn thoáng qua xung quanh, sau khi thu lại tầm mắt thì sắc mặt tái nhợt, run lẩy bẩy không biết đang nghĩ gì.
Tối hôm nay, chuyện ma Mạnh Xuân kể đặc biệt dọa người.
Mạnh Xuân hài lòng liếc nhìn đám người, đây là lần kể chuyện ma có hiệu quả tốt đến thế, trước đây những người này đều là vừa nghe vừa trêu chọc hắn, ngày hôm nay rốt cuộc cũng dọa bọn họ run rầy.
"Lúc nam nhân viên kể tới khúc cuối câu chuyện, người nghe đều bị dọa tới sắp khóc, mà nam nhân viên cũng lộ ra gương mặt thật của mình, hai mắt chảy ra máu, đầu lưỡi đỏ dài thòng..."
Mạnh Xuân quay đầu đi, chấm chút nước sốt cà chua vào mắt, đồng thời gắn cái lưỡi giả ở bên miệng, xoay người lại hét lớn một tiếng: "Gào! Tao muốn bọn mày phải vĩnh viễn nghe tao kể chuyện xưa!"
Mạnh Xuân mong đợi chờ đám người hét chói tai lại không nhìn thấy hình ảnh mà mình muốn thấy.
Trước đó bọn họ đã bị dọa tới phát run, hiện giờ hắn còn chuẩn bị cả dụng cụ cho đoạn kết, hẳn phải là đoạn phản ứng kịch liệt nhất mới đúng, sao mọi người vẫn chỉ run như trước vậy?
Ngoại trừ.... biểu hiện sợ hãi của bọn họ căn bản không phải vì chuyện ma của mình!
Vừa nghĩ như thế, Mạnh Xuân chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, hắn cảm thấy cà phê nóng hôm nay hình như nguội nhanh hơn bình thường.
Hơn nữa trong số người vây xung quanh nghe mình kể chuyện ma hình như có vài gương mặt xa lạ, mặt mũi vừa lạ lại vừa quen, giống như bọn họ đều là đồng nghiệp của hắn vậy.
Nhưng Mạnh Xuân nhớ rõ, cả tòa nhà này chỉ có mười mấy người của công ty bọn họ đang làm việc mà thôi, mà sau khi hắn kể chuyện ma xong thì... xung quanh có tới mấy chục người!