Trạm Thu Nhận Tai Ách

Chương 382 - Câu chuyện đêm khuya (2)

Chương 382 - Câu chuyện đêm khuya (2)


Hùng Ưng chạy trên đường, trên đường không có xe nên cậu ta có thể thỏa thích mà chạy, giống như một trận lốc màu đỏ và xanh lao vút qua trên đường lớn ngõ nhỏ.
Vì cách mục tiêu càng gần thì Hùng Ưng lại càng cảm nhận được sự bất lực và sợ hãi của mục tiêu, nỗi sợ vẫn đang dần dần sâu sắc hơn, Hùng Ưng rất hiếm khi gặp phải người bị hại hoảng sợ tới mức độ như vậy.
Hiện giờ, cứu người là ý nghĩ duy nhất ở trong lòng Hùng Ưng.
Mang theo một làn bụi, Hùng Ưng đứng dưới tòa lầu, ngẩng đầu nhìn lên, tập trung vào tầng lầu mục tiêu, bật người nhảy lên bấu vào tường, sau đó bắt đầu dùng tốc độ cực nhanh trèo lên.
Hùng Ưng không có thời gian chậm rãi đi cầu thang bộ, cứu người chính là phải giành giật từng phút từng giây!
Cùng lúc đó ở trung tâm thành phố Khánh Xuyên, trong một chiếc xe thể thao màu đen, Trường Tôn Cảnh để điện thoại trong tay xuống nói với Ôn Văn: "Nhận được báo cáo của người chỉ điểm, có một bóng dáng màu đỏ dùng tốc độ cực nhanh tiến về phía trung tâm thành phố, đó hẳn là Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ."
"Trung tâm thành phố... nơi này không phải là trung tâm thành phố à, nếu mục tiêu của hắn là trung tâm thành phố, vậy chẳng lẽ tức là nơi này đã xảy ra vấn đề mà chúng ta không biết?"
Vẻ mặt Ôn Văn có chút khó coi, từ trong xe bước ra, cơ thể lơ lửng bay lên không trung, đứng trên nóc tòa nhà cao tầng cao nhất ở gần đó, bỏ lại Trường Tôn Cảnh.
Trường Tôn Cảnh nhìn theo hướng Ôn Văn rời đi, thở dài một tiếng rồi đuổi theo hướng đó, anh muốn đích thân nói chuyện với Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ, vì thế không thể mất dấu Ôn Văn được.
Muốn tìm được Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ, cách nhanh nhất là sử dụng khả năng của Đào Thanh Thanh, gọi một đám dơi tới tiến hành tra xét khu vực này.
Có điều Đào Thanh Thanh hiện giờ đang trong thời gian thăng cấp, Ôn Văn không muốn sử dụng sức mạnh làm quấy nhiễu Đào Thanh Thanh.
May mà lần trước có bắt được rất nhiều ác ma, trong đó có một loại có thể dùng để tìm người, Ôn Văn chỉnh cổ tay một chút, chuyển đổi thành thể chất khủng hoảng ma.
Khủng hoảng ma là một ác ma cấp Tai Hại dùng sự sợ hãi của con người làm thức ăn, vì thế nó có khả năng truy tìm nhân loại đang sợ hãi.
Phạm vi tìm kiếm khá rộng, nếu như may mắn thì nơi xuất hiện sợ hãi nồng đậm nhất ở gần đây chính là nơi Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ sẽ xuất hiện.
Sau khi kích hoạt năng lực, đủ tâm tình phức tạp hỗn loạn từ bốn phương tám hướng tập kích cảm giác của Ôn Văn.
Xúc giác, khứu giác, thính giác, trực giác, tất cả giác quan đều bị tâm tình nồng đậm lấp đầy, mà Ôn Văn chọn lựa loại cảm xúc nguyên thủy nhất trong số tâm tình hỗn loạn kia... sợ hãi!
Khoảng chừng hai phút thì Ôn Văn mở mắt ra, lộ ra ý cười nhìn chằm chằm một hướng, anh đã cảm nhận được rồi.
Vì thế cơ thể anh lơ lửng, năng lượng màu tím đen đẩy anh bay về phía hướng đó.
Mà Trường Tôn Cảnh vừa vặn mới hổn hển leo lên nóc tòa nhà, tuyệt vọng nhìn Ôn Văn nhẹ nhàng bay đi, lúc này đây hắn thật sự có khao khát mãnh liệt tiến lên cảnh giới 'Đồng Hóa'.
Ít nhất thì sau khi thăng cấp rồi không cần phải ăn bụi ở sau mông cường giả Đồng Hóa khác...
Không thể không nói, khả năng của vô diện ma kỳ thật cũng rất tốt, có thể dùng để cường hóa bản thân, có thể điều khiển đồ vật, cũng có thể phóng ra ngoài để tấn công.
Đây là năng lượng có tính thông dụng nhất mà từ trước đến nay Ôn Văn mới phát hiện, anh có thể không cần dùng cánh để phi hành, chỉ cần dựa vào năng lực này là đủ.
Chỉ cần Ôn Văn có thể nghĩ ra thì có thể dùng năng lượng này cho bất cứ chuyện nào, thậm chí khi đi ị cũng có thể dùng năng lượng để quá trình thông suốt một chút.
Có điều cũng chính vì tính đa dụng quá lớn làm cho nó không xuất sắc ở bất cứ khía cạnh nào, vì thế không thể tiến hành mô phỏng thì rất khó chống cự chính diện với những cường giả cấp Tai Nạn trung tự khác.
...
Mạnh Xuân kể chuyện ma xong, một người phụ nữ Mạnh Xuân nhìn rất quen mắt nhưng lại không thể gọi ra tên đi tới, đẩy cái đầu cứng đờ của Mạnh Xuân.
"Mạnh Xuân đã kể xong chuyện của mình rồi, ta cũng kể một chuyện đi, câu chuyện này cũng có liên quan tới tòa cao ốc này, chuyện bắt đầu từ bốn năm trước, khi đó tôi cũng là một nhân viên bình thường làm việc ở tầng lầu này...."
Người phụ nữ dùng ngôi thứ nhất để kể chuyện, điều này làm lời nói của cô ta mang tới cảm xúc rất mạnh.
Chuyện xưa của cô ta rất tương tự với chuyện của Mạnh Xuân, có điều câu chuyện của cô ta lại được kể từ góc nhìn của người nghe, câu chuyện phát triển đến khi tất cả người nghe đều bị nam nhân viên kia giết chết thì bắt đầu có tiến triển mới.
"Sau khi bọn tôi chết rồi, linh hồn bắt đầu lẩn quẩn ở nơi này, cô đơn và trống rỗng ăn mòn lý trí của bọn tôi, nhưng tầng lầu này bị đóng kín, bọn tôi chỉ có thể cô đơn lẩn quẩn."
"Bọn tôi vẫn luôn mong đợi một ngày có thể giống như bốn năn trước, có người kể chuyện ma cho bọn tôi nghe, mà bọn tôi thì an tĩnh lắng nghe...."
Nghe thấy câu chuyện của người phụ nữ này, cơ thể Mạnh Xuân lại càng cứng ngắc hơn, đột nhiên hiểu rằng thời điểm mình chọn lửa kể chuyện ma thì sự việc đã không thể khống chế rồi.
Trước đó hắn kể chuyện ma cũng không phải là bịa ra, Mạnh Xuân thật sự có tìm hiểu lịch sử tòa nhà này, kể chuyện ma kia cũng là căn cứ theo tình hình thật sự của tòa nhà này mà làm ra chỉnh sửa tương ứng!
Mạnh Xuân vốn chỉ muốn dùng câu chuyện ma này để hù dọa nhóm đồng nghiệp mà thôi, không ngờ bây giờ lại thật sự dọa bọn họ sợ, mà chính mình hình như cũng đã lôi kéo những thứ không nên xuất hiện xuất hiện!
Hiện giờ trong số mấy chục người bị vây ở đây chỉ sợ chỉ có mười mấy người đồng nghiệp bọn hắn là người sống mà thôi, về phần những người khác... tất cả đều là người đã chết trong tòa nhà này!
"Không, có lẽ người sống không nhiều như vậy, có lẽ ngay từ lúc ban đầu người tăng ca ở đây chỉ có mỗi mình mình...." Mạnh Xuân càng nghĩ lại càng cảm thấy cả người ớn lạnh, hắn bắt đầu lo lắng liệu hôm nay mình có thể sống sót rời khỏi nơi nay hay không.
Kế tiếp toàn bộ phòng làm việc giống như biến thành cuộc thi kể chuyện ma, từng người từng người ngồi ở chính giữa kể ra những câu chuyện ma làm người khác phải rợn gai ốc.
Năng lực kể chuyện ma của bọn họ cũng không quá xuất sắc, cách kể chuyện thực máy móc, nhưng miêu tả của bọn họ lại rất chân thực, giống như bọn họ đang tự kể lại trải nghiệm của mình vậy!
Bị đám người kia vây quanh, Mạnh Xuân thậm chí ngay cả chạy cũng không chạy được, bởi vì hắn không biết ở sau lưng mình là nhân loại hay là thứ gì đó khác.
Huống chi ngồi ở đây nghe kể chuyện có lẽ mới an toàn nhất, có trời mới biết nếu không chịu nghe bọn họ kể chuyện xưa thì bọn họ sẽ làm ra chuyện kinh khủng gì.
Vì vậy Mạnh Xuân yên lặng cầu nguyện, hi vọng có ai đó tới cứu bọn họ, mặc dù hắn biết khả năng này có lẽ là cực kỳ nhỏ bé, nhưng vẫn không ngừng cầu nguyện.
Người kể chuyện ma không ngừng thay đổi, một người run lẩy bẩy bị những người khác đẩy vào chính giữa.
"Tôi... tôi kể cho mọi người nghe một câu chuyện ma."
Thấy người này tiến tới, tâm tư Mạnh Xuân thả lỏng một chút, bởi vì trên mặt người này dán một lớp màng trông rất đáng sợ, người này hẳn là Lý Mỹ Kỳ, điều này chứng tỏ trong nhóm người này không chỉ có một mình Mạnh Xuân hắn là người sống.
Nhưng rất nhanh, trái tim Mạnh Xuân nhảy lên tận cổ họng, bởi vì Lý Mỹ Kỳ không phải người biết kể chuyện, cô ta chỉ biết nghe mà thôi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất