Chương trình phát thanh của thành phố Diên Lăng, trong phòng phát thanh, một người đàn ông mập mạp mặc áo màu lam xắn tay áo đang tình cảm dạt dào đọc bản thảo.
Hiện giờ đã là nửa đêm, căn bản không có mấy người nghe chương trình, vì thế mấy ngày nay hắn thường xen lẫn vào chút kỳ quái nhưng chưa có ai phát hiện cả.
Đột nhiên, điện thoại trước mặt Tăng Xích Xích đổ chuông, hắn vội vàng bắt máy.
Có điện thoại tức là có người nghe!
Ngay khoảnh khắc hắn bắt máy, một bóng người cao lớn từ trong điện thoại chui ra, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Tăng Xích Xích.
Tăng Xích Xích vội vàng túm chặt quần áo lui vào góc tường, hoảng sợ nhìn người đàn ông mặc quần áo trông rất biến thái ở trước mặt.
Người đàn ông này, chính là Ôn Văn.
"Mày là ai, mày muốn làm gì hả?"
"Chương trình phát thanh của anh rất têm tai, hãy tin tưởng vào chính mình, đừng cam chịu." Ôn Văn vỗ vỗ vai Tăng Xích Xích, nói vài câu an ủi tâm hồn rồi kéo mở cửa sổ, trực tiếp từ trên lầu nhảy xuống.
Tăng Xích Xích nhìn theo bóng lưng Ôn Văn, cảm thấy thực cảm động, đây là lần đầu tiên có người cổ vũ hắn.
Vì thế, hắn bấm điện thoại báo cảnh sát.
"Alo, cảnh sát hả, đây là đài phát thanh thành phố Diên Lăng, khi nãy có một tên biến thái mới nhảy từ tầng năm xuống."
...
Ôn Văn không để ý tới Tăng Xích Xích, anh tin tưởng chuyện sau đó Hiệp Hội Thợ Săn sẽ xử lý tốt.
Chạy một đoạn đường thì Ôn Văn trở vào trạm thu nhận, chuyển thành trạng thái bình thường rồi im lặng quay trở về khách sạn.
Anh đột nhiên từ sơn trang Lệ Thủy xuất hiện ở đài phát thanh đương nhiên là nhờ vào năng lực của Nhan Bích Thanh.
Hiện giờ cơ thể Nhan Bích Thanh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, sử dụng thể chất thì khá nguy hiểm, nhưng năng lực thì đã có thể dùng rồi.
Có điều lúc dùng cần phải tiết chế một chút, bằng không sẽ trì hoãn thời gian khôi phục của Nhan Bích Thanh.
Đây là đường lui mà Ôn Văn đã sớm chuẩn bị cho mình, anh chịu đi cứu người đương nhiên cũng đã chuẩn bị phương pháp chạy trốn nếu bị phát hiện.
Về phần tại sao lại chọn chương trình này, chỉ có thể nói đó là thú vui quái ác của Ôn Văn thôi.
"Chờ đến khi Ôn Văn khôi phục lại như lúc ban đầu thì mình có thể làm được nhiều việc hơn, ít nhất cũng có thể mò được nhiều chỗ tốt hơn."
Lần này hành động cứu viện này của Ôn Văn tuy trông khá là dễ dàng nhưng nếu để người khác làm thì có khả năng đã chết cả mấy lần rồi.
Cũng như lần đầu tiên tra xét sơn trang Lệ Thủy vậy, nếu khi đó anh xâm nhập điều tra sâu hơn thì rất có khả năng đã bị Đọa Thần Huyết nhắm tới, sau đó thì ngay cả tố cáo cũng không có cơ hội.
Ôn Văn làm rất nhiều chuyện, thoạt nhìn có vẻ khá mạo hiểm nhưng trước khi hành động anh đều nghĩ kỹ đường lui cho mình, sẽ không để mình thật sự rơi vào tuyệt cảnh.
"Xem thử xem lần này mình lấy về được bảo bối gì đây."
Ôn Văn xoa xoa tay, sau đó đổ hết mớ đồ lấy được từ Đọa Thần Huyết lên bàn.
Đống này hơn phân nữa là nguyên liệu siêu năng như vàng, sắt, ngọc bích với những thuộc tính khác nhau, chỉ có ba món đồ siêu năng có thể sử dụng.
Số lượng có hơi ít, có điều cũng dễ hiểu, không quản là tổ chức siêu năng gì, vật dụng siêu năng rất hiếm khi để lên mốc trong kho hàng.
Ba món mà Ôn Văn lấy được là mục tiêu mà anh đã chọn sẵn trước lúc cãi cọ với Dương Thắng.
Ba món đồ này theo thứ tự là vỏ một thanh kiếm ngắn, một cái mũ quả dưa tạo hình khá quê mùa, cuối cùng là một cái cà vạt màu đen.
Ôn Văn nghiên cứu một chốc liền hiểu rõ năng lực của mấy thứ này.
Đầu tiên là vỏ kiếm, chỉ cần cắm một thanh kiếm vào vỏ, vỏ kiếm sẽ không ngừng dựng dục kiếm khí, lúc rút kiếm ra thì kiếm khí cũng sẽ phóng ra theo, để kiếm trong vỏ càng lâu thì kiếm khí tích góp được lại càng mạnh.
Thứ này Ôn Văn khá vừa ý, mặc dù vỏ kiếm và thanh kiếm ngắn khắc ký hiệu không quá xứng với nhau nhưng ký hiệu trên thanh kiếm ngắn là do chính anh tạo ra, chỉ cần thay đổi hình dạng một xíu là được.
Mà cái mũ quả dưa sau khi đột lên thì có thể biến hóa hình dáng và màu sắc ở một mức độ nào đó, năng lực chủ yếu của nó là có thể thay đổi dáng vẻ quần áo trên người Ôn Văn!
Có cái mũ này rồi, cho dù Ôn Văn không mặc quần lót cũng không cần lo lắng gì nữa!
Về phần chiếc cà vạt màu đen kia, nó có thể tùy ý biến thành một cây kiếm ngắn, còn rất sắc bén.
Có điều trên người Ôn Văn không thiếu vũ khí, vì thế anh dự định sẽ tặng chiếc cà vạt này cho Phùng Duệ Tinh, người này vẫn luôn mặc vest, rất hợp với chiếc cà vạt này.
Tiếp đó Ôn Văn xách hai chậu nước đi tới một phòng giam.
Phòng giam này là nơi Ôn Văn tạm chứa đám nhân viên của sơn trang Lệ Thủy, anh muốn thẩm vấn đám người này.
Trong mắt Ôn Văn thì đám người này xứng đáng bị băm nhỏ ra rồi uy cho thực hủ yêu.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng anh không thể làm vậy.
Sau khi có sức mạnh, Ôn Văn chưa từng không kiêng kỵ giết chết đám cặn bã không có thuốc nào có thể cứu chữa này.
Anh vẫn luôn né tránh việc chỉ phán đoán qua quýt rồi quyết định sống chết của người khác, bởi vì anh biết rõ một khi tự phóng túng bản thân thì anh và đám cặn bã kia chẳng có gì khác biệt.
Hôm nay anh có thể không cần cân nhắc cặn kẽ đã trực tiếp giết đi những kẻ mà mình cho là đáng chết.
Ngày mai anh cũng có thể trải qua cân nhắc rồi giết chết người vô tội.
Cuối cùng đối với anh, giết người sẽ không còn là chuyện cần phải cân nhắc nữa.
Ở trong lòng Ôn Văn kỳ thật vẫn luôn có một điểm mấu chốt, anh chưa từng lơi lỏng.
Bởi vì anh biết, một khi mình lơi lỏng thì sẽ không thể khống chế được nữa.