Chương 241 - Bên Hồ Đại Minh
Nhìn nguyên liệu và vũ khí siêu năng linh tinh đầy trên bàn, Ôn Văn nở nụ cười, cho dù đã bị tên quái nhân màu lam kia lấy đi phần lớn nhưng số còn dư lại đối với Ôn Văn cũng có thể coi là thu hoạch tương đối khá rồi.
Nhưng lúc Ôn Văn đưa tay hướng về phía những món đồ kia, một tia lôi điện quỷ dị phóng tới.
Tốc độ của nó rất nhanh, cho dù là Ôn Văn cũng không thể tránh kịp, trực tiếp bị nó bắn trúng tay, dòng điện chạy khắp toàn thân làm phần lông ngực dựng lên bảo vệ trái tim.
Không sai, ở trạng thái triết học thì phần lông sinh trưởng ở ngực khá rập rạp, nó tạo thành hình chữ V.
Có điều luồn điện này cũng không quá mạnh, so với đòn tấn công thì càng giống như một loại cảnh cáo hơn.
Vì thế ngoại trừ lông bảo vệ tim dựng lên mang tới cảm giác hơi ngứa ngứa thì không có chỗ nào không khỏe.
Anh quay đầu lại nhìn về hướng tia điện phóng tới, phát hiện nơi đó có một thanh niên tóc vàng.
Ôn Văn biết người này, là thợ săn, cũng là người đã bóp chết con chuột của Ôn Văn.
Tia điện lóe sáng trên tay thanh niên, cậu ta nhìn chằm chằm Ôn Văn nói: "Tao là đội trưởng đội hành động đặc biệt số một của Hiệp Hội Thợ Săn, Dương Thắng, cho mày ba mươi giây để nói ra lai lịch, bằng không tao sẽ coi mày là kẻ địch."
Thật ra Dương Thắng sớm đã lẻn vào đây, Ôn Văn cũng biết thừa dịp hậu phương Đọa Thần Huyết trống trải để đánh cướp, Hiệp Hội Thợ Săn đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Dương Thắng nhìn thấy Ôn Văn đánh đuổi đám quái nhân da xanh kia, cũng thấy Ôn Văn giết đám tiểu quái màu xanh và sử dụng xiềng xích kéo tiểu quái vật vào trạm thu nhận.
Dương Thắng có thể xác nhận Ôn Văn là kẻ địch của Đọa Thần Huyết, nhưng kẻ địch của Đọa Thần Huyết không có nghĩa đã là bạn của Hiệp Hội Thợ Săn, vì thế Dương Thắng không thể trơ mắt nhìn Ôn Văn lấy nhưng thứ kia đi.
Ôn Văn liếc nhìn Dương Thắng, khóe miệng cụp xuống, lộ ra gương mặt thối.
"Tao là ai, ha hả."
Điều này làm Dương Thắng cảm thấy thực khó hiểu, biểu tình kia không giống có địch ý, mà giống như Dương Thắng nợ tiền Ôn Văn vậy.
"Chúng ta, có quen biết à?" Dương Thắng có chút cứng ngắc thử dò hỏi.
Ôn Văn kiêu ngạo hất đầu: "Ha hả, mày làm gì thì mày phải tự biết chứ."
Đã mặc quần áo như thế rồi, đã dựng lên lông ngực hộ tâm rồi, Ôn Văn liền dứt khoát cho chính mình thỏa sức bay ở trạng thái này, vì thế chuyện quái gì anh cũng có thể làm được.
"Thế rốt cuộc tao đã làm cái gì hả?"
Dương Thắng có chút nổi khùng, Ôn Văn diễn quá giống, làm Dương Thắng cứ như một tên đàn ông bạc tình vậy, nhưng mà cái dáng vẻ đó...
Có điều Dương Thắng cũng không phải là người ngu, nếu Ôn Văn không đưa ra tin tức cụ thể thì hắn vẫn sẽ xem Ôn Văn là kẻ địch.
Thấy cảm xúc của Dương Thắng đã bị mình dao động, ánh mắt Ôn Văn xoay tít một vòng rồi thầm điểm nhẹ lên ngón tay, tiếp đó làm mặt lạnh giận dữ mắng: "Anh thế mà lại thật sự quên tôi, hừ! Quả nhiên đàn ông đều là móng heo!"
Lần này, âm thanh của Ôn Văn là một giọng thiếu nữ yêu kiều.
Dương Thắng lộ ra vẻ mặt có chút suy tư, âm thanh này cậu ta quả thực đã từng nghe qua rồi, chẳng lẽ một cô gái nào đó mình từng quen trước kia đã biến thành dáng vẻ như thế này?
Phải biết trước khi gia nhập Hiệp Hội Thợ Săn, Dương Thắng có thể coi là một chàng công tử phong lưu, cậu ta thật sự không nhớ rõ mình đã trêu ghẹo qua bao nhiêu cô gái.
Nhìn thấy vẻ mặt Dương Thắng, Ôn Văn biết người này đã mắc câu, sau đó ra vẻ nhăn nó nói: "Dương cơ cơ, anh có còn nhớ Hạ Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh không hả?"
"Hạ Vũ Hà... cái này hình như..."
Dương Thắng dù sao cũng còn trẻ, thật sự bị Ôn Văn dao động suy nghĩ.
Vì thế thừa dịp Dương Thắng ngây người một chốc, Ôn Văn liên tục búng tay hai cái, đầu tiên là hít sâu một hơi rồi phà ngược trở ra, đồng thời kích hoạt năng lực điều khiển lửa của quỷ phóng hỏa.
Ngọn lửa nóng rực hóa thành bức tường chắn vây Dương Thắng lại, sau đó Ôn Văn tiện tay vơ hết đống đồ trên bàn rồi chuẩn bị trốn đi.
Nhưng Ôn Văn chỉ chạy được vài bước thì một tia lôi điện từ trong ngọn lửa bay tới, phóng thẳng về phía Ôn Văn!
"Tên trộm khốn khiếp, chạy đâu cho thoát!"
Mặc dù Dương Thắng bị Ôn Văn lừa dối nhưng tố chất cơ bản của thợ săn thì vẫn phải có, cậu ta chưa từng thả lỏng cảnh giác với Ôn Văn.
Thế nhưng Ôn Văn sớm đã đề phòng chiêu thức này rồi nên trực tiếp dùng tay phải chắn lại tia điện, găng tay Tai Ách hoàn toàn hấp thu tia điện, không để Ôn Văn bị chút tổn hại nào.
"Dương cơ cơ, lần sau anh đừng quên em nữa nhé."
Lớn tiếng giễu cợt một câu, sau đó Ôn Văn cấp tốc chạy như điên, trong chớp mắt đã biến mất trước mắt Dương Thắng.
Tâm tình Dương Thắng biến ảo, do dự một hồi, cuối cùng không đuổi theo.
Khi nãy Ôn Văn có thể dễ dàng hấp thu lôi điện của Dương Thắng, vì thế những gì đã thấy trước đó không phải là toàn bộ thực lực của Ôn Văn, trong lòng Dương Thắng không nắm chắc.
Chẳng qua hiện giờ Dương Thắng cảm thấy mình đã thăm dò được thân phận của Ôn Văn, là một thế lực thứ ba ngoài Hiệp Hội Thợ Săn và Đọa Thần Huyết, sau khi ra ngoài cần phải báo lại chuyện này cho sếp.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu mà Dương Thắng không đuổi theo chính là... cậu ta thật sự đã từng nghe qua âm thanh đó ở đâu rồi...
Được rồi, âm thanh kia cậu ta đương nhiên đã từng nghe qua, bởi vì âm thanh mà Ôn Văn chọn là của một nữ diên viên thường xuyên xuất hiện trên TV nhưng không có cảm giác tồn tại quá lớn, vì thế Dương Thắng đương nhiên nghe có vẻ khá là quen nhưng lại tạm thời không nghĩ ra.
Thấy Dương Thắng không đuổi theo, Ôn Văn thở phào một hơi, cho dù anh không sợ Dương Thắng nhưng bị truy đuổi thì cũng có chút phiền.
Có điều rất nhanh sau đó Ôn Văn đã gian ác bật cười, từ hôm nay trở đi trong đầu Dương Thắng có lẽ sẽ thường xuyên xuất hiện hình ảnh một người đàn ông vạm vỡ ngực đầy lông nũng nịu gọi cậu ta là Dương cơ cơ.
Phải biết là năng lực giả giọng của quỷ ngôn thụ tinh còn có thuộc tính ẩn là làm người ta phải tin tưởng!
Thật ra Ôn Văn lừa gạt Dương Thắng chủ yếu là vì muốn ghê tởm người này một phen, bằng không anh chỉ cần trực tiếp trốn đi là được.
Nhưng người này đã bóp chết con chuột của anh, vì thế nếu có cơ hội thì Ôn Văn nhất định phải hố một phát.
Ôn đại thám tử của chúng ta chính là người có thù tất báo như vậy đấy.
Xuôi theo hướng lúc tới, Ôn Văn không chuyển đổi thành hình thái quỷ hồn mà trực tiếp dùng thể chất mạnh mẽ của mình đào một đường hầm bò lên mặt đất.
Đầu của anh vừa lú ra thì nhìn thấy một màn cực kỳ chấn động.
Chỉ thấy trên mặt đất nằm một con quái vật khổng lồ, nó mặc dù đang nằm nhưng cũng cao tới mấy chục mét, khi đứng thẳng dậy thì chỉ sợ cũng gần trăm mét!
Xúc tua và càng vươn ra trước đó chẳng qua chỉ là một vài bộ phận trên đầu và vai của con quái vật này mà thôi, mà bản thể của nó thì vẫn luôn ở dưới đất!
Trên cơ thể nó sinh trưởng ra vô số tay chân không đối xứng, trông như loại đại quái phú được hiệu ứng thường thấy trong phim, đặc biệt kích thích thị giác.
Nhưng con quái vật khổng lồ này mặc dù đã chui hoàn toàn ra khỏi mặt đất cũng không phải đối thủ của Hiệp Hội Thợ Săn.
Hiện giờ nó đang nằm bẹp dưới đất, trên người chi chít vết thương tạo thành từ siêu năng lực, vết thương trí mạng chính là một vết đâm xuyên có đường kính mười mất mét ở trên ngực, vết thương không có chút máu vào, bởi vì tất cả đã bị năng lượng cường đại thiêu rụi.
Từ quy mô của vết thương thì không hề thua kém sức mạnh Tai Biến mà Ôn Văn sử dụng thông qua con chuột quá nhiều.
"Đây là thực lực của cảnh giới Đồng Hóa chân tự sao..."
Ôn Văn ngước nhìn vị cường giả của Hiệp Hội Thợ Săn đang chiến đấu kịch liệt với hủ huyết giả ở giữa bầu trời, có chút hướng tới.
"Ba mươi năm Hà Đông... không đúng, mình hình như không thể tính là thiếu niên nữa rồi... vậy thì là, ừm..."
"Thôi quên đi, mình không thích hợp với mấy thứ bi thương sầu thảm này, rút thôi, rút thôi."