Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 612-2: Ngươi có ý kiến gì không ((2))

Mập mạp Tửu Sắc Tài pha một bình trà cho Ngô Nhất Đạo, sau đó đi vòng ra đằng sau bóp vai cho Ngô Nhất Đạo:

- Hầu gia…việc chung thân của tiểu thư có phải hơi gấp gáp không? Mặc dù tiểu thư đã một lòng một dạ với Đại tướng quân, khó mà khuyên can được, nhưng với thân phận của tiểu thư, lại đính hôn cùng với mấy nữ tử kia. Có phải…có hơi chút…

Y cẩn thận liếc nhìn Ngô Nhất Đạo một cái, thấy đối phương vẫn nhắm mắt dưỡng thần, tiếp tục nói:

- Tiểu thư kim chi ngọc diệp, cho dù gả cho Đại tướng quân tất nhiên cũng phải làm chính thê. Nói mấy câu nông cạn thì sở dĩ Đại tướng quân có thể có được ngày hôm nay, hơn nửa công lao là của Hầu gia ngài. Không có Hàng Thông Thiên Hạ của chúng ta, đại doanh núi Chu Tước này đã không xây dựng được rồi. Không có đội thuyền của chúng ta, mấy thứ như lương thực, vải vóc, binh khí, giáp giới cũng không có khả năng liên tục vận chuyển tới.

- Hiện tại tất cả Hàng Thông Thiên Hạ của chúng ta đều vận chuyển quanh đại doanh núi Chu Tước. Trả giá lớn như vậy, người bên ngoài nhìn rất rõ ràng. Đại tướng quân làm việc này có chút không thỏa đáng, quá ủy khuất tiểu thư rồi.

Ngô Nhất Đạo bỗng nhiên cười nói:

- Trưa hôm nay Đại tướng quân tới thăm Chu thị, mẹ của Độc Cô Văn Tú. Chu thị tự mình quỳ xuống nói lời cảm ơn, còn khiến Độc Cô Văn Tú hai lần quỳ xuống tạ ơn, ngươi có biết vì sao không?

Tửu Sắc Tài nghĩ một lát rồi đáp:

- Đại tướng quân muốn trọng dụng Độc Cô Văn Tú, cho nên hai người đó tất nhiên là vô cùng cảm kích. Với thân phận của Độc Cô Văn Tú và Chu thị, cuộc sống ở Độc Cô gia chắc cũng không được tốt lắm. Hiện tại tới núi Chu Tước, Đại tướng quân có vài phần kính trọng nàng, nàng ta tất nhiên phải tỏ vẻ.

- Đó là một nữ nhân thông minh.

Ngô Nhất Đạo híp mắt cười nói:

- Còn thông minh hơn ngươi.

Tửu Sắc Tài khó hiểu:

- Thuộc hạ ngu dốt không hiểu.

- Chính vì nàng ta biết thân phận của mình không cao, cũng biết tài học của con mình không đủ để Đại tướng quân tiếp tục coi trọng. Về sau thành tựu của Đại tướng quân càng ngày càng cao, tới lúc đó sẽ càng ngày càng có nhiều người tài năng ở dưới trướng. Hiện giờ Độc Cô Văn Tú được trọng dụng, về sau nếu biểu hiện không đủ thì sớm muộn gì cũng bị thay thế. Chu thị biết như vậy, vì tương lai của đứa con, nàng ta chỉ có thể để Độc Cô Văn Tú nhớ kỹ một chữ ‘Trung’.

- Chữ này, là nàng ta muốn Đại tướng quân thấy thái độ.

Tửu Sắc Tài gật đầu:

- Thuộc hạ đã hiểu. Nói vậy, người phụ nữ đó quả thực rất thông minh.

Ngô Nhất Đạo cười nói:

- Một phụ nữ còn có thể tính toán đường lui cho mình, nếu ta chỉ nhìn chằm chằm vào chuyện trước mắt thì chẳng phải là ngay cả nàng ta cũng không bằng? Hiện tại nếu ta buộc Đại tướng quân để Ẩn Ngọc làm chính thế, hắn tất nhiên sẽ không từ chối. Bởi vì lúc này hắn không rời khỏi ta, nhưng trong lòng tất nhiên sẽ không thoải mái.

- Đợi tới lúc hắn các ngươi càng lên cao, nghĩ tới chuyện ta bức bách hôm nay, trong lòng sẽ không thoải mái hơn. Nếu ta đã lựa chọn Đại tướng quân, thì không thể thất bại…Ta dốc toàn lực giúp hắn, chính là muốn hắn đi lên chỗ cao đó. Ở chuyện của Ẩn Ngọc, ta khá thoải mái, chính là vì muốn để cho hắn nhớ kỹ ân tình của hai cha con ta. Nhất là đối với Ẩn Ngọc, về sau hắn sẽ đối xử với con bé tốt hơn.

- Bất mãn và nhớ ơn…thằng ngốc mới chọn cái đầu tiên.

Ngô Nhất Đạo khẽ cười nói.

- Thuộc hạ là thằng ngốc.

Tửu Sắc Tài lắc đầu:

- Thuộc hạ vẫn còn phải học hỏi Hầu gia nhiều. Những chuyện sâu xa như vậy thuộc hạ không nghĩ đến được…

- Ánh mắt nên để xa chút.

Ngô Nhất Đạo thản nhiên nói:

- Nhìn càng xa, thì càng được thưởng thức hương vị ngọt ngào. Tính toán chi li từng tấc từng tấc một ở trước mắt, mà không nhìn thấy vực sâu không đáy cách đó một trượng, thì sớm muộn gì cũng ngã chết. Còn nếu đặt ánh mắt ra bên ngoài, thì mới biết được nên đi hướng nào, không nên đi hướng nào.

- Thuộc hạ thụ giáo!

Tửu Sắc Tài cúi đầu nói.

- Ừ, ta là thương nhân, sẽ không làm những chuyện không có thu hoạch gì. Cho nên…

Y còn chưa dứt lời, Tửu Sắc Tài vội vàng tiếp lời:

- Cho nên, Hầu gia trả già là vì tương lai thu hoạch được nhiều hơn.

- Không không.

Ngô Nhất Đạo lắc đầu, rất nghiêm túc nói:

- Ngươi sai rồi. Ý của ta là nãy giờ ta chỉ bảo ngươi nhiều như vậy, cũng không thể lãng phí nước bọt. Đã bỏ ra thì phải có thu hoạch, cho nên ta liền thu tiền lương tháng này của ngươi, coi như học phí, ngươi có ý kiến gì không?





Khu vực xây xưởng đã được chọn xong. Bởi vì khí hậu ở Hoàng Dương Đạo khá ấm áp cho nên không khó khăn trong việc xây dựng. Tiếp đó Ngô Nhất Đạo chiêu mộ rất nhiều thợ tới khởi công. Phương Giải muốn biến đại doanh núi Chu Tước thành một căn cơ chân chính. Nhờ có Hàng Thông Thiên Hạ mà việc xây dựng có thể tiến hành ngay lập tức.

Xây dựng vài xưởng quy mô lớn chính là để cung cấp binh khí giáp giới cho đại quân.

Những nơi có thể thu mua khoáng sắt ở Hoàng Dương Đạo đều đã nằm trong tay Phương Giải, hơn nữa với khả năng buôn bán không gì sánh kịp của Hàng Thông Thiên Hạ, đã chuẩn bị một số lượng đủ dùng.

Binh khí mà quân đội Đại Tùy hay dùng, đại khai có hoành đao, phác đao, mạch đao, trường sóc. Mạch đao thuộc về đao nặng, cho nên chỉ trang bị cho trọng giáp bộ binh. Binh lính bình thường khó mà sử dụng nổi. Mà trường sóc thì chia làm ngạnh sóc và phục hợp sóc. Tạo ngạnh sóc đơn giản và ít thời gian hơn. Còn một thanh phục hợp sóc tốt, phải tốn rất nhiều nhân lực vật lực.

Bộ binh thường sử dụng ngạnh sóc, chỉ có kỵ binh mới sử dụng phục hợp sóc.

Cho nên ngay từ lúc đầu Phương Giải đã buông tha việc chế tạo trường sóc với quy mô lớn. Điều này không thực tế, sửa thành chế tạo trường thương.

Trường sóc dài mà nặng, rất khó sử dụng. Còn trường thường có cán bằng sáp ong, tuy giá trị thấp, nhưng cực kỳ hữu dụng. Trước khi hỏa khí còn chưa thông dụng, trong một thời kì dài bộ binh đều dùng trường thương. So với trường sóc, trường thương sử dụng cũng ít sắt hơn.

Hiện tại Phương Giải có hai con đường nhất định phải đi. Đầu tiên là mau chóng mở rộng lãnh địa của mình rồi nắm chặt trong lòng bàn tay. Như vậy, dân chúng theo mình càng ngày càng nhiều, nguồn mộ lính cũng được mở rộng. Giờ hắn nhất định phải tăng thêm số lượng bộ binh, về sau động binh với Tây Nam, công thành nhổ trại là việc của bộ binh.

Thứ hai là nhanh chóng hoàn thiện phương diện hậu cần, bổ sung đầy đủ vật tư cho quân đội. Đại Tùy có rất nhiều xưởng quy mô lớn, nắm giữ công nghệ hoàn thiện, không ngừng cung cấp binh khí dự trữ cho triều đình nhiều năm. Phải biết rằng một hành cung của Tương thành đã đủ cung cấp binh khí giáp giới cho hai mươi vạn binh lính dưới trướng của Lý Viễn Sơn. Mà hành cung như vậy có không ít ở khắp nơi Đại Tùy.

Khi phản quân bức bách triều đình phải chiêu mộ dân dũng với quy mô lớn, thì dự trữ hùng hậu như vậy bắt đầu phát huy tác dụng. Khi quân đội triều đình đánh với phản quân rồi bị tiêu hao quá lớn, tới mức không thể không chiêu mộ dân dũng, ưu thế này sẽ được phát huy. Đều là tân binh, trang bị hơn kém có đôi khi quyết định thắng bại.

Cho nên Phương Giải nhất định phải chuẩn bị cho Hắc Kỳ Quân. Đương nhiên, có người chủ trương không cần lãng phí nhân lực tài lực khổng lồ như vậy, có thể vừa đánh vừa đoạt. Trước kia không phải là chưa từng dùng qua biện pháp này. Lúc ở thảo nguyên chính là lấy chiến nuôi quân.

Nhưng tính cách của Phương Giải quyết định hắn sẽ tận lực để không phải lo lắng ở phía sau, càng sẽ không vì bổ sung vật tư mà cướp đoạt khắp nơi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất