Chương 24: Càng lúc càng giống một cái nhà
Cúi đầu nhìn lại bản thân, Diệp Dư Phi vội vàng mặc một bộ đồ mặc nhà rồi mới mở video call.
Đối diện, Bùi Chính Hòa tóc vẫn còn vương những giọt nước: "Xin lỗi, tôi vừa về bè gỗ, mới thấy tin nhắn."
"Không sao, Bùi ca có hứng thú không?"
"Chắc chắn là có rồi, cô không định bán đứt cho tôi đấy chứ?"
Diệp Dư Phi gật đầu liên tục: "Ừ ừ, tôi định hợp tác chia sẻ với anh. Lần trước chẳng phải tôi đã chia cho anh một bản vẽ xưởng sản xuất rồi sao? Anh xây được chưa? Tôi muốn đưa xưởng sản xuất tự động vào, hiệu suất sẽ cao hơn."
"Vẫn còn thiếu một chút, bè gỗ cấp bốn không đủ diện tích để đặt xưởng sản xuất. Chắc phải đợi bè gỗ lên cấp năm rồi xem sao. À phải, hôm nay tôi thu hoạch được khá nhiều rương gỗ, lát nữa mở ra được gỗ thì tôi sẽ thanh toán bản vẽ thuyền gỗ nhỏ cho cô."
"Tốt. Tôi cũng đang định nâng cấp bè gỗ. Đúng rồi, thị trường giao dịch có thể ký kết hợp đồng, chỉ cần trả một khoản phí thủ tục, hợp đồng sẽ được hệ thống bảo vệ."
Bùi Chính Hòa nở một nụ cười ấm áp: "Tốt, tôi biết rồi. Cảm ơn Tiểu Diệp đã nhắc nhở. Như vậy hợp tác với người khác cũng yên tâm hơn."
Hai người nói chuyện thêm vài câu rồi tắt máy.
Diệp Dư Phi cảm thấy hôm nay mình thu hoạch lớn, hy vọng có thể kiếm được thêm những vật phẩm gia tăng chỉ số hạnh phúc.
Ví dụ như bản vẽ nội thất trung và cao cấp.
Cô đã có rất nhiều hoa hồng, trước kia đều cất vào kho bảo quản, nhưng giờ có thể ra chợ mua hai cái bình hoa.
Tốt nhất là phòng có thêm một bộ tủ quần áo, một bàn trang điểm, một bàn học nữa.
Một số thứ không cần cất vào kho hay ba lô, cứ đặt luôn vào chỗ cần thiết trong nhà là được.
Cô tin rằng nhiều người mở rương ra chưa chắc đã được đồ mình cần, mọi người cứ giao dịch với nhau, đôi bên cùng có lợi.
Trước kia còn phải rao hàng, tự mình phân biệt thật giả, còn phải xem đối phương có uy tín hay không.
Giờ có thị trường giao dịch thì khác hẳn, dù mất một chút phí thủ tục, nhưng ít nhất cả hai bên đều được đảm bảo tối đa.
Đồ ăn của cô thì nhiều, không thiếu gì cả, nhưng có đến gần trăm vạn người, đâu phải ai cũng đủ ăn đâu?
Dù sao so với các thứ khác, cô vẫn muốn dùng đồ ăn thức uống để giao dịch hơn.
Bây giờ đã hơn mười hai giờ, Diệp Dư Phi cảm thấy mình không đói, nhưng nhìn bảng hệ thống, chỉ số no bụng đã tụt xuống 70, vậy thì nên ăn thêm chút gì đó.
Cô lấy con gà nướng ăn dở trong tủ lạnh nhỏ ở bếp ra hâm nóng, rồi tự thưởng cho mình một bát đậu ngọt thối não, lại lấy một quả dưa hấu, dùng chủy thủ sắc bén bổ đôi.
Nghĩ ngợi một chút, cô cắt nửa quả thành bốn phần đều nhau, rồi gửi vào nhóm chat dưới dạng lì xì, vừa hay bốn thành viên mỗi người một phần.
Phần còn lại đương nhiên là của cô, dùng thìa xúc ăn thì còn gì bằng.
Các thành viên trong nhóm vì thời tiết khắc nghiệt bên ngoài nên đều đang ở trong nhà tán gẫu, thấy có lì xì thì lập tức lao vào.
Thái Bảo Nhi: Cảm ơn lão bản! Oa oa oa, là dưa hấu kìa. Lâu lắm rồi mới được ăn đó nha, moah moah, yêu bà nha, Bảo.
Tư Hữu Lễ: Cảm ơn lão bản!
Vương Vĩ: Cảm ơn lão bản!
Bùi Chính Hòa: Cảm ơn lão bản!
Vương Vĩ: Lão đại, anh thu mảnh vỡ phó bản chưa?
Bùi Chính Hòa: Rồi, ra giá đi.
Sau đó chắc hai người nói chuyện riêng, không thấy tin nhắn trên nhóm nữa.
Thái Bảo Nhi: Dưa hấu giòn ngọt ngon quá đi, Diệp muội muội mát tay thật. Để tỷ tặng lại muội một con tôm tít ăn thử nhé. [Xác nhận lì xì]
Tư Hữu Lễ: Ngon, [Xác nhận lì xì]
Diệp Dư Phi không ngờ còn được đáp lễ, cô chỉ chia sẻ một chút thôi, không hề nghĩ đến việc nhận lại.
Cô nghĩ nghĩ, vẫn là nhắn lại trong nhóm.
Diệp Dư Phi: Tại dưa hấu to quá, em ăn không hết phí, em tặng mọi người đó, đừng khách sáo trả lễ ạ.
Tư Hữu Lễ: Cũng không phải thứ gì ngon, tại tôi câu được nhiều thôi. Cứ nhận đi.
Thái Bảo Nhi: Đúng đó đúng đó, giờ hải sản không còn hiếm nữa, dưa hấu mới là của hiếm đó, mau nhận đi. Đừng bắt bọn này phải nói lại lần nữa.
Diệp Dư Phi: Vâng ạ. (*^▽^*).
Cô nhận lì xì, được một con tôm tít to bằng bắp tay và một con ốc hương nướng chín.
Ốc hương cô ăn luôn cho bữa xế, tôm tít để dành tối ăn.
Khi Diệp Dư Phi đã no căng bụng, cô lại nhận được hai cái lì xì riêng.
Được, xem ra trong nhóm ai cũng tinh ý cả.
Vương Vĩ tặng cô tận ba quả dâu tây, ôi, dâu tây, cô cũng lâu lắm rồi chưa được ăn. Bình thường mùa hè làm gì có dâu tây chứ.
Cô cho ngay một quả vào miệng, chua chua ngọt ngọt ngon thật.
Bùi Chính Hòa tặng cô một quả đào mật.
Diệp Dư Phi thầm nghĩ chắc không phải anh tự mở được, không biết anh đổi của ai.
Cô no thật rồi, nên đặt quả đào và hai quả dâu tây còn lại vào đĩa không trên bàn trà.
Có lẽ cô thật sự là người may mắn, tùy tiện chọn mấy người vào nhóm mà ai nấy cũng phẩm chất tốt cả.
Con người là động vật sống theo bầy, cần giao tiếp, dù chỉ là giao tiếp trên mạng.
Nếu không chỉ có một mình, dù có mạnh mẽ đến đâu, lâu dần cũng sẽ có vấn đề về tâm lý.
Có lẽ cô nên tuyển thêm vài người nữa, cho nhóm mười người của mình kín chỗ luôn.
Nhưng đây không phải chuyện gấp gáp, cứ từ từ thôi.
Ăn no uống đủ, bên ngoài mưa đá hình như đã nhỏ hơn và gió cũng bớt mạnh, nhưng Diệp Dư Phi không vội mở cửa kiểm tra, không cần thiết, dù sao cô cũng không muốn ra ngoài thử thách bản thân trong thời tiết này.
Thế là cô bắt đầu lướt thị trường giao dịch, tìm bình hoa và những món đồ nội thất mình nghĩ đến.
Sự thật chứng minh vận may của mỗi người là có hạn, còn bảo rương thì có thể mở ra vô vàn thứ.
Cô tìm được một bình hoa men xanh, một bình hoa thủy tinh trong suốt, hai chiếc tủ quần áo gỗ thô hai cánh cỡ trung, một chiếc sofa đơn màu trắng loại thường, một chiếc bàn làm việc dài loại thường, thậm chí còn tìm được một chiếc ghế xích đu.
Cô cất hết quần áo vào tủ, kho đồ bỗng rộng rãi hẳn.
Tám chiếc áo khoác giống hệt nhau được treo cạnh nhau trông cũng rất mãn nhãn.
Cô đặt bốn tập giấy A4 xuống dưới bàn, tựa vào tường, bút và truyện tranh thì để trên bàn làm việc, mà bàn làm việc lại đặt ở vị trí giữa phòng khách và phòng ngủ.
Sofa đơn đặt giữa bàn làm việc và giường.
Cô còn bày bình hoa men xanh lên bàn làm việc, cắm năm bông hồng trắng.
Bình hoa thủy tinh cắm ba bông hồng nhiều đầu, đặt trên bàn trà.
Còn ghế xích đu thì đặt ở bên trái cửa ra vào, gần lò sưởi và ghế sofa.
Ngôi nhà gỗ nhỏ bé giờ đây càng lúc càng có hơi ấm của một gia đình.
Vì trong phòng có hoa tươi, Diệp Dư Phi luôn ngửi thấy hương hoa hồng thoang thoảng, khiến tinh thần cô thư thái hơn, như thể tốc độ hồi phục năng lượng cũng tăng lên.
Vậy nên hoa tươi trong thế giới game này không chỉ đơn thuần là vật trang trí.
Cô đã có chậu trồng cây và đất, nếu có thể trồng hoa thì tốt, những người có lực chiến cao chắc chắn sẽ có nhu cầu...