Trên Biển Cầu Sinh: Nữ Phụ Nàng Vận May Tăng Cao

Chương 50: Đơn giản? Đau quá!

Chương 50: Đơn giản? Đau quá!
Bước vào khu vực bên hồ, Diệp Dư Phi tìm một tảng đá ném xuống. Tiếng "tõm" vang lên, mặt hồ gợn sóng rồi nhanh chóng trở lại tĩnh lặng.
Cô vòng quanh bờ đi một lượt, chọn một chỗ đất bằng phẳng, lấy ra hai chiếc cần câu rồi ném xuống hồ.
"Có nước mà không câu cá thì phí của trời."
Chiếc cần câu hệ thống tặng không có phản ứng gì, nhưng chiếc cần câu đặc biệt kia thì nhanh chóng có động tĩnh.
Kéo lên, đó là một con cá nhỏ, dưới ánh mặt trời lấp lánh đủ màu sắc.
Dù Diệp Dư Phi có chê cá nhỏ, ai lại ghét một con cá xinh đẹp còn phát sáng chứ?
【Nhận được Kỳ Diệu Cá x1】
"Hệ thống, con cá này có công dụng gì đặc biệt không?"
Dù sao lần này hệ thống không hề nhắc nhở phân giải, tức là con cá này không cần phải phân giải, chắc chắn là không ô nhiễm.
Nhưng hệ thống keo kiệt không trả lời.
"Chắc chắn là thứ tốt! Hừ, ngươi không nói ta cũng biết."
Diệp Dư Phi cho cá nhỏ vào ba lô rồi tiếp tục câu.
Sau đó cô phát hiện, chỉ có chiếc cần câu đặc biệt mới có thể câu được cá ở cái hồ này, chiếc còn lại thì im lìm, không có chút phản ứng nào.
Nửa tiếng sau, cô câu được bốn con Kỳ Diệu Cá và một khối Thiên Phú Thạch.
"Thì ra Thiên Phú Thạch có thật!"
Diệp Dư Phi lấy Tị Thủy Châu ra, cất cần câu rồi trực tiếp xuống nước.
Mặt nước tự động tách ra trước mặt cô, để cô bước xuống.
Nhưng dưới hồ chỉ có nước, không thấy một con cá, thậm chí một cọng thủy tảo cũng không có.
Đi một mạch xuống đáy, bên dưới chỉ là đá núi bình thường, không thấy Thiên Phú Thạch đâu.
Ban đầu cô còn nghĩ, đã câu được Thiên Phú Thạch, thì cứ xuống đáy hồ vớt cho nhanh và nhiều, ai ngờ dưới hồ chẳng có gì cả, tinh khiết đến tuyệt vọng.
Đi một vòng dưới hồ, Diệp Dư Phi đành thất vọng trở lên bờ.
Nhìn đồng hồ đếm ngược còn 04:12:54.
"Mình tin là hồ Thiên Phú này là cơ hội lớn nhất trên hòn đảo này."
Diệp Dư Phi tự nhủ, như để khẳng định sức mạnh của bản thân.
Thế là cô lại lấy chiếc cần câu đặc biệt ra và bắt đầu câu.
Cô tính toán thời gian quay lại bến tàu, cô không muốn hết giờ bị hệ thống đá ra khỏi đảo rồi ngẫu nhiên rơi xuống biển.
Ngẫu nhiên, không có nghĩa là sẽ trúng chiếc bè gỗ của mình, lỡ đâu cách xa vạn dặm thì sao?
Ngoài Kỳ Diệu Cá và Thiên Phú Thạch, Diệp Dư Phi còn câu được vài thứ khác.
【Nhận được Thất Lạc Ngân Tệ x3】
【Nhận được Thất Lạc Đồng Tệ x108】
【Nhận được Kỹ Năng Thiên Phú Thư x1】
"Cái này lạ à nha, Kỹ Năng Thiên Phú Thư? Hình như trong mấy cuốn tiểu thuyết mình đọc không có cái này."
"Quả nhiên, ông bà ta nói cấm có sai, đọc sách không bằng không đọc!"
Cô đang sống thật sự trong thế giới sinh tồn này, không thể coi nó như một câu chuyện để đối đãi được.
Cầm Kỹ Năng Thiên Phú Thư lên, hệ thống thông báo: 【Xác nhận sử dụng Kỹ Năng Thiên Phú Thư? Nhắc nhở: Sử dụng Kỹ Năng Thiên Phú Thư có thể tự chọn một loại thiên phú.】
【Bạn đã có thiên phú, không thể sử dụng Kỹ Năng Thiên Phú Thư này.】
Diệp Dư Phi ngớ người, chuyện gì thế này? Mỗi người chỉ có thể có một thiên phú thôi sao? Kích hoạt rồi thì không thể có cái thứ hai?
Vậy Thiên Phú Thạch là kích hoạt ngẫu nhiên, thiên phú tốt hay xấu là do số phận, còn dùng Kỹ Năng Thư thì có thể tự chọn thiên phú mình muốn?
Khác biệt lớn vậy sao?
Hay là khi dùng Kỹ Năng Thiên Phú Thư, hệ thống sẽ cho mình chọn ngẫu nhiên vài loại thiên phú?
Diệp Dư Phi thấy giả thuyết sau hợp với tính cách của cái hệ thống sinh tồn này hơn.
"Mình có thiên phú rồi, dù anh hai chưa có, nhưng mình giờ có Thiên Phú Thạch với Kỹ Năng Thiên Phú Thư, mình còn ở đây làm gì nữa?"
Nghĩ vậy, dù có thể câu được đồng vàng nữa, Diệp Dư Phi cũng chẳng hứng thú.
Dù sao tiết kiệm tiền để làm gì cô cũng chưa biết, lo chuyện tương lai xa vời không phải phong cách của cô.
"Quyết định vậy, câu thêm hai món nữa rồi đi khám phá chỗ khác."
Sau hai con Kỳ Diệu Cá liên tiếp, Diệp Dư Phi quyết đoán cất cần câu. Cầm lấy chủy thủ, chọn một hướng rồi tiến vào rừng rậm.
Lúc này đồng hồ đếm ngược còn 2 tiếng, Diệp Dư Phi không hái nấm nữa.
Dù chọn một hướng khác, cô vẫn không gặp bất kỳ động vật sống nào.
Chân thấp chân cao, càng chạy càng thấy bất an.
Trước mắt xuất hiện một cái hang động tối đen như mực.
"Hang động? Có nên vào không ta?"
Trầm ngâm một lát: "Đến đây rồi, không vào thì nhát quá. Dù sao không có con vật nào, mình còn sợ gì?"
Lấy từ trong ba lô ra cây đuốc làm từ trước, cô giơ đuốc lên gần hang, ánh lửa xua tan bóng tối, mang lại ấm áp và dũng khí.
Hang động không lớn, cũng không có dơi bay ra, ném hòn đá vào thì có tiếng vọng lại rất nhanh.
Vách hang rất cứng, Diệp Dư Phi dùng chủy thủ cào hai lần chỉ để lại vết mờ.
Bên trong rất khô ráo, ánh sáng từ đuốc cũng có hạn.
Tưởng hang động sâu lắm, ai ngờ đi năm phút đã đến cuối hang.
Một chiếc rương bạc lấp lánh nằm im ở đó, như thúc giục người ta nhanh chóng mở nó ra.
Diệp Dư Phi không đi thẳng tới, mà ngồi xuống nhặt một hòn đá ném thử. Tốt, là vật thật, nhưng có chắc không có nguy hiểm gì không?
Rương bạc có được dễ dàng vậy sao?
Chắc chắn có gì đó mờ ám!
Nhưng bỏ cuộc thì cô không cam tâm.
Cô giơ đuốc đi vòng quanh rương bạc một vòng, nghĩ ngợi rồi lấy xiên cá cao cấp ra chọc chọc vào rương, còn lật nhào nó.
Rương bạc bị lật mà không có gì bất thường xảy ra, Diệp Dư Phi bạo gan hơn hẳn.
Cô tiến lên nhét nhanh rương bạc vào ba lô.
Vừa xong, toàn bộ hang động rung chuyển, trên đầu đá vụn bắt đầu rơi xuống.
Diệp Dư Phi không nói hai lời, chạy thục mạng về phía cửa hang.
Đá rơi càng lúc càng lớn, càng dày, dưới chân cũng rung lắc dữ dội hơn.
Cây đuốc giơ lên bị đá rơi đập tắt ngúm.
Diệp Dư Phi vội lấy dạ minh châu ra, vì không có ánh sáng, hang động khiến tim cô đập nhanh, cảm giác như có điều kinh khủng sắp xảy ra.
Chạy, chạy, chạy!
Rõ ràng lúc đi chậm thì chỉ vài phút đã tới cuối hang, nhưng lúc chạy cô đã dùng tốc độ nhanh nhất mà vẫn bị đá đập tới tấp.
Thật nực cười!
Diệp Dư Phi không cam tâm, vẫn kiên trì chạy.
May mắn siêu cao giúp cô tránh được những tảng đá lớn, chỉ có đá vụn rơi trúng người, giúp cô tránh khỏi bị thương nặng.
Cô không biết mình đã chạy bao lâu, cuối cùng thấy ánh sáng trước mắt, cô gia tốc lao qua.
Và rồi cô xông ra khỏi hang, ngã nhào xuống đất, lăn hai vòng mới dừng lại.
Xong!
Đầu tóc bù xù, mặt mũi Diệp Dư Phi không được tốt cho lắm, nhưng có thể dễ dàng có được một chiếc rương bạc, cô vẫn vui vẻ.
Chỉ là, đau quá!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất