Chương 49: Số 1004 đảo nhỏ, lên đảo
Một tay nắm lấy lệnh lên đảo, cuối cùng ném viên màu xanh biếc kia vào kho, sau đó nhấp vào sử dụng viên màu trắng thường.
【Ngài đã kích hoạt lệnh lên đảo thường, sẽ đến đảo nhỏ sau 2 giờ nữa, chúc ngài lên đảo vui vẻ!】
Diệp Dư Phi nghe được nhắc nhở, bật cười.
Bây giờ là 4 giờ 30 sáng, hai giờ sau cũng chỉ mới sáu giờ rưỡi, trong lòng cô vừa kích động vừa có chút hồi hộp.
Cô gọi điện thoại cho Đan Canh.
"Làm phiền anh nghỉ ngơi à?"
"Không có đâu, lão bản, tôi dậy từ nửa tiếng trước để tập thể dục buổi sáng rồi."
"Bây giờ anh có thể chỉ đạo tôi rèn luyện một giờ không?"
"Không vấn đề gì, hay là từ hôm nay trở đi mỗi sáng sớm cô dậy lúc bốn giờ cùng tôi tập thể dục luôn đi, rèn luyện sớm muộn gì cũng hiệu quả hơn."
Diệp Dư Phi thầm than khóc trong lòng vì sau này phải bớt nửa tiếng ngủ, miệng lại lập tức đáp: "Được thôi, cảm ơn anh."
"Tốt, tiếp theo cô làm theo tôi động tác thứ nhất, tấn trung bình ổn định, hai tay ngón tay chạm vào nhau rồi lật ngược lên quá đỉnh đầu..."
Sau một giờ rèn luyện chuyên tâm, Diệp Dư Phi đã bình tĩnh hơn, nỗi sợ hãi hòn đảo xa lạ cũng giảm bớt nhiều.
Tắm rửa xong, cô búi tóc thành búi tròn, thay bộ đồ thể thao, khoác thêm áo lông rồi bước ra ngoài, có thể cảm nhận rõ bè gỗ đang nhanh chóng tiến về phía mặt trời.
Lúc này trên mặt biển đã bắt đầu trôi nổi những vụn băng.
Thuộc tính cá nhân được nâng cao giúp Diệp Dư Phi tăng khả năng kháng lạnh, chỉ là cô vẫn rất sợ lạnh, có lẽ trong tiềm thức cô cho rằng mình vẫn là một người bình thường.
Thay đổi nhận thức này không phải chuyện một sớm một chiều, có lẽ chỉ khi trải qua thêm vài việc, cô mới có thể thực sự lột xác.
【Ngài sắp cập bờ đảo nhỏ số 1004, xin chuẩn bị sẵn sàng để đăng nhập.】
Một màn sương trắng xóa đột ngột xuất hiện trước mắt, khiến người ta không thể nhìn rõ tình hình xung quanh.
6 giờ 30.
Sương mù tan, bè gỗ đã ở một bến tàu cũ nát, trên mặt biển vẫn lơ lửng vụn băng, xem ra hoàn cảnh tổng thể không có gì thay đổi.
Xác định bè gỗ không bị sóng triều cuốn đi, Diệp Dư Phi mới yên tâm nhảy từ bè gỗ lên bến tàu.
【Ngài đã lên đảo, lệnh lên đảo thường cho phép lên đảo 8 giờ, thời gian đếm ngược bắt đầu. Nhắc nhở: Nếu quá thời gian mà không kịp quay về bè gỗ để rời đảo, ngài sẽ bị hệ thống tự động ngẫu nhiên đá ra khỏi đảo nhỏ, biển cả rất nguy hiểm, không có bè gỗ ngài sẽ lạc mất phương hướng trong biển rộng.】
Ra là lệnh thường chỉ cho lên đảo 8 tiếng, vậy mình phải nhanh chân hơn mới được.
Nhìn quanh không thấy một bóng người, ngược lại khiến cô an tâm hơn.
Ngoài tiếng gió và tiếng sóng biển, xung quanh rất yên tĩnh, cách bến tàu không xa là một tiểu thôn hoang tàn chỉ còn vài chục căn nhà gỗ.
Xa hơn một chút là những đồng ruộng hoang phế và khu rừng rậm rạp.
Nơi này không có bãi cát mềm mại, mà chỉ có một ít bãi bùn.
Bây giờ đang là lúc triều lên, không thấy phía dưới có cá thoi loi không.
Diệp Dư Phi nắm chặt chủy thủ trong tay, thời gian đếm ngược thôi thúc cô nhanh chóng thăm dò hòn đảo số 1004 này.
Một đường không có gì, cô nhanh chân tiến vào làng chài nhỏ không một bóng người, rõ ràng không có ai, nhưng ở vài ngôi nhà, cô vẫn thấy cá khô treo lủng lẳng.
Diệp Dư Phi dùng chủy thủ chạm vào mấy con cá khô, hệ thống nhắc nhở: 【Mang những con cá khô này về, có thể thú cưng mèo con của ngài sẽ rất thích.】??
Diệp Dư Phi đầy dấu chấm hỏi trong đầu, mình nuôi mèo khi nào vậy?
Nhưng hệ thống đã gợi ý như vậy, chắc chắn cá khô không có vấn đề, cô liền thu vào ba lô mang đi.
Hai căn nhà gỗ được coi là còn nguyên vẹn, Diệp Dư Phi xông vào, theo nguyên tắc không bỏ sót, thu hết những thứ coi như dùng được như bàn gỗ, ván gỗ, ghế băng, tủ gỗ.
Bát đĩa linh tinh thì thôi, cô có bệnh thích sạch sẽ.
Khi cô chuẩn bị rời khỏi thôn trang nhỏ để đến đồng ruộng và rừng rậm xem xét thì ở một góc nhà gỗ đổ nát, cô thấy một bọc giấy dầu.
Lật qua bức tường gỗ đổ, Diệp Dư Phi dùng chủy thủ móc bọc giấy dầu ra, mở ra thì bên trong toàn là đồng xu.
【Phát hiện
Đồng xu, sẽ được lưu vào tài khoản cá nhân của hệ thống, có muốn lưu không?】
"Có."
Số dư tài khoản cá nhân của cô biến thành 1 kim 0 bạc 245 đồng.
"Chậc, thu hoạch không nhỏ, hắc hắc."
Nhìn quanh thấy không còn món hời nào như vậy nữa, cô liền chạy về phía đồng ruộng.
Trên đồng ruộng cỏ dại mọc um tùm, nhưng xen lẫn trong cỏ dại cũng có không ít rau dưa, thậm chí Diệp Dư Phi còn tinh mắt thấy được dưa hấu và dưa chuột.
Vậy thì còn gì bằng, cô nhảy xuống ruộng, tay cầm chủy thủ đổi thành xẻng.
Một bên lấp đất, thu rau dưa, ném cỏ dại, một bên cô hoài nghi nhân sinh: "Chắc chắn là vì gen làm ruộng cổ xưa của Hạ quốc đã khắc sâu vào xương tủy, nên thấy ruộng đất tôi mới thấy thân quen đến vậy, lao động cũng thấy có cảm giác thành tựu."
Nói thì nói vậy, nhưng tay cô vẫn không ngừng nghỉ.
Ở đây đến thông tin bạn bè cũng không dùng được, nói gì đến xem màn hình chat nhóm.
Vậy nên cô cặm cụi lấp đất, đào rau dưa, ném cỏ dại.
Hai tay thoăn thoắt xúc xẻng, cánh đồng rộng lớn như vậy mà chưa đến hai tiếng cô đã dọn xong, giờ ruộng đồng trông như vừa được dọn cỏ dại, thật sự gọn gàng ngăn nắp.
Cô còn thoáng có ý định lấy hạt giống ra trồng trọt một phen.
Lão tử không phải là người được chọn để làm ruộng đấy chứ?!
Thu xẻng lại, Diệp Dư Phi ngồi trên bờ ruộng, lấy một quả dưa chuột ra gặm rôm rốp.
"Thu hoạch trên đảo vẫn còn hơi ít, phải vào rừng sâu thôi, giờ đã qua gần ba tiếng, còn năm tiếng, chắc là đủ nhỉ?"
Ăn xong dưa chuột, cô đứng dậy, lập tức rút chủy thủ, chạy về phía rừng rậm.
Nếu rừng rậm không có một tiếng động nào thì sẽ trở nên rất âm u, rõ ràng trên đầu có mặt trời, nhưng ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rơi xuống những vệt sáng lốm đốm, có những chỗ lá cây quá rậm rạp, ánh sáng không thể xuyên qua.
Mặt đất chất đầy cành khô lá mục.
Một chân dẫm lên sẽ lún xuống, còn nghe được tiếng lá khô vỡ vụn.
Đứng ở bìa rừng và đi vào rừng hoàn toàn là hai cảm giác khác nhau.
Rõ ràng nhiệt độ trên đảo không thấp, nhưng Diệp Dư Phi vẫn cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Trong rừng rậm không có một con vật, một con côn trùng nào sao?
Nhưng ở đây lại không có gì cả.
Một nỗi sợ hãi vô hình bao trùm lấy cô.
Ở đây có thể thấy đủ loại nấm với hình thù kỳ dị, dù sao Diệp Dư Phi tạm thời chưa phát hiện ra thứ gì khác, không hái nấm chẳng phải là lãng phí sao.
Còn có rất nhiều mộc nhĩ đen và rau rừng, dương xỉ.
Sau đồng ruộng, Diệp Dư Phi lại bắt đầu hành trình hái lượm, bất tri bất giác cô đi vào sâu hơn.
Rồi trước mắt bỗng nhiên sáng sủa.
"Oa, hồ đẹp quá."
Trước mắt là một hồ nước tĩnh lặng màu xanh lam, rộng cỡ ba sân bóng đá.
Phản chiếu mây trắng trời xanh và cây xanh.
【Ngươi đã phát hiện Hồ Thiên Phú.】
"Hồ Thiên Phú?" Diệp Dư Phi nhìn hồ nước xinh đẹp trước mắt, hơi khó hiểu: "Là vào trong đó sẽ kích hoạt được thiên phú sao?"