Chương 43: Bán đấu giá lệnh bài, nông học thạc sĩ
"Đây chẳng phải là Cao Đại Phú buổi chiều nhắc tới sao? Nghe nói hắn hôm nay nhìn thấy một tiểu đảo, lập tức dùng lệnh triệu tập, đem đồng đội triệu tập đến đó, cùng nhau lên đảo, hiện tại đã trở về rồi."
Cao Đại Phú: "Ha ha, chúng ta về rồi đây!"
Có người hỏi: "Thu hoạch thế nào?"
Cao Đại Phú: "Cũng tàm tạm, cũng tàm tạm!"
Một người không hài lòng lên tiếng: "Này, Cao Đại Phú, ngươi trả lời qua loa quá đấy, rốt cuộc tình hình thế nào hả, kể nghe xem?"
Cao Đại Phú không nói gì thêm.
Tề Lâm Ngọc: "【lệnh triệu tập】 có ai muốn không?"
Vệ Lâm: "Ta muốn!"
Tưởng Văn Minh: "Ta muốn!"
Lục Tinh Thần: "Ta muốn!"
Ba người gần như đồng thời lên tiếng, chắc chỉ kém nhau khoảng 0.0 mấy giây mà thôi.
Tưởng Văn Minh sốt ruột: "Lục Tinh Thần, cô chen vào làm gì, rõ ràng ta nói trước là ta muốn lệnh triệu tập mà!"
Vệ Lâm: "Vậy là ta nói trước cô rồi đó, cô có nhường lại cho tôi không?"
Ngoài ba người họ ra, vô số người hô hào: "Chúng tôi muốn!"
Lệnh triệu tập quả thật là một món đồ tốt.
Hai ngày nay, đã có rất nhiều người lập đội, phần lớn là người nhà, anh em, chị em ruột thịt, hoặc là đồng học đồng sự làm cơ sở đồng đội, lại thêm một vài người có vũ lực cao cường.
Bọn họ tuy rằng đã trở thành đồng đội, nhưng cũng chỉ là trò chuyện phiếm trong nhóm nhỏ, bàn bạc chuyện thôi, chứ không thể gặp mặt trực tiếp. Cho nên, nếu có thể dùng lệnh triệu tập lên đảo thám hiểm, liền có thể sớm ma luyện đội ngũ, bồi dưỡng sự ăn ý, phối hợp.
Còn một điểm nữa, nếu trong đội ngũ có nhiều người, khả năng đụng trúng tiểu đảo sẽ lớn hơn, và số người có thể lên đảo cũng nhiều hơn, vậy thì số vật tư kiếm được cũng nhiều hơn.
Tề Lâm Ngọc không ngờ lại có nhiều người cần lệnh triệu tập đến vậy, cô suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu đã như vậy, thì bán đấu giá vậy, mọi người báo giá bằng vật tư có thể đưa ra đi, tôi xem xét."
Vệ Lâm hỏi trong nhóm: "Chúng ta báo giá vật tư kiểu gì?"
Lục Tinh Thần: "Khoan hãy báo, chúng ta cứ xem đã, tôi luôn cảm thấy một cái lệnh triệu tập không chỉ có thế."
Lệnh triệu tập chỉ có thể triệu tập một người.
Kênh tán gẫu trở nên náo nhiệt với khí thế báo giá vật tư hừng hực, Lục Tinh Thần nhân tiện quan sát xem mọi người có món đồ gì tốt.
Tề Lâm Ngọc thoắt cái loại bỏ người này, thoắt cái loại bỏ người kia, theo số lượng vật tư được đưa ra càng lúc càng nhiều, số người còn có thể ra giá lại càng ít đi.
Vật tư được ra giá cũng trở nên cổ quái kỳ lạ, trong đó có một người đem ra một túi nhỏ đậu nành, lập tức bị mọi người giễu cợt.
Hắn cũng bị Tề Lâm Ngọc loại bỏ.
Lục Tinh Thần lại sáng mắt lên, cô dán mắt vào kênh tán gẫu, chính là đang chờ nhặt của hời đây mà, người khác cảm thấy đậu nành vô dụng, chứ cô thì thấy nó hữu dụng đó chứ.
Ở Đào Nguyên Thánh Cảnh trồng đậu nành, sau khi trưởng thành, có thể làm ra đậu giá, đậu phụ, sữa đậu nành, tàu hủ ky... món ăn sẽ trở nên phong phú hơn nhiều.
Cô lập tức nhắn tin riêng cho người kia: "Đậu nành anh bán không? Giá bao nhiêu?"
Tống Lập Bình: "Bán, cô trả cái gì?"
Lục Tinh Thần: "Anh muốn loại vật tư gì?"
Tống Lập Bình bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Cô là Lục Tinh Thần? Quá tuyệt vời, tôi muốn một miếng thịt bò, hai quả dâu tây, được không?"
Lục Tinh Thần: "Được!"
Tống Lập Bình không có ra giá trên trời, cô cũng không cần thiết phải tính toán chi li, hạt giống đậu nành đối với cô rất quan trọng.
Hai người lập tức giao dịch, sau khi giao dịch hoàn thành, Tống Lập Bình hỏi: "Cô có thể trồng rau không?"
Lục Tinh Thần: "Được!"
Tống Lập Bình hưng phấn: "Ở đây thật sự có thể trồng rau, quá tuyệt vời, ha ha ha, sau này tôi muốn trồng một mảnh vườn rau thật lớn, tôi muốn đem bè gỗ của tôi trồng đầy đậu nành, bắp ngô, tiểu mạch, dưa chuột, cao lương, gạo kê, đậu tằm, đậu Hà Lan..."
Lục Tinh Thần kinh ngạc, đến cả cao lương cũng muốn trồng, đúng là phát rồ mà!
Trong lòng cô khẽ động: "Mấy thứ đó anh đều biết trồng sao?"
Tống Lập Bình: "Đương nhiên rồi, tôi đây là thạc sĩ nông học, nhà tôi có nông trường, cái gì cũng từng trồng rồi!"
Lục Tinh Thần: "Lợi hại, lợi hại! Trồng đậu nành cần chú ý những gì không?"
Tống Lập Bình lập tức nói ra: "Đậu nành dễ trồng lắm, đại khái khoảng thời gian..."
Hắn thao thao bất tuyệt, nói trọn vẹn nửa giờ.
Lục Tinh Thần nghe rất chăm chú, còn nhân tiện hỏi luôn về việc trồng dâu tây, Tống Lập Bình cũng nói rất chi tiết.
Hai người hàn huyên phải đến nửa giờ, Tống Lập Bình một chút cũng không giấu giếm, gần như là biết gì nói nấy, Lục Tinh Thần học được không ít kiến thức về gieo trồng.
Lục Tinh Thần rất cảm động: "Cảm ơn anh, sau này nếu tôi có gì không hiểu thì hỏi anh được không!"
Tống Lập Bình mười phần hào sảng: "Được chứ, không thành vấn đề!"
Hai người thêm bạn bè.
Tống Lập Bình đã hơn ba mươi tuổi, tốt nghiệp cũng đã mấy năm, theo lời hắn thì: lý luận lẫn kinh nghiệm đều phong phú, kinh nghiệm thực chiến cũng rất nhiều, đúng là chuyên gia nông học!
Lục Tinh Thần yên tâm, mua được đậu nành mà lại quen được chuyên gia gieo trồng, quá hời!
Cô vội vàng đến Đào Nguyên Thánh Cảnh đem đậu nành trồng, tưới nước xong xuôi rồi mới đi ra.
Vệ Lâm: "Bán đấu giá sắp kết thúc rồi, anh em nhà họ Tưởng càng ngày càng hống hách, xem ra lệnh triệu tập thuộc về bọn họ rồi, lát nữa tôi lại tham gia, hắc hắc!"
Lục Tinh Thần: "Được!"
Trên kênh tán gẫu, Tưởng Văn Minh phát ngôn bừa bãi: "Mấy người muốn đấu giá với chúng tôi tốt nhất nên xem lại thực lực của mình đi, nếu không thì đừng trách khi săn giết trên hoang đảo bị chúng tôi nhắm tới, tốt nhất là từ bỏ sớm đi!"
Bị bọn hắn hù dọa một trận, rất nhiều người bỏ cuộc.
Dù sao cho dù có lấy được lệnh triệu tập, cũng chưa chắc đã dùng đến, chỉ có mấy ngày thời gian, đâu dễ gì gặp được tiểu đảo như vậy.
Cuối cùng, thật sự chỉ còn lại Tưởng Văn Minh, hắn ra giá 300 gỗ, 300 đinh sắt, một bản vẽ bàn ghế, 10 bình nước khoáng, và thêm ba con cá vược.
Tưởng Văn Minh: "Tề Lâm Ngọc, nhanh giao dịch đi, lề mề nửa ngày trời làm cái gì?"
Tề Lâm Ngọc: "Không có gì, tôi đau bụng, nằm nghỉ một lát, còn ai ra giá nữa không?"
Tưởng Văn Minh: "Tề Lâm Ngọc cô biết chừng mực đi, những vật tư này đã là rất nhiều rồi, cô còn kéo dài thời gian nữa thì đừng trách tôi trên hoang đảo không khách khí."
Tề Lâm Ngọc: "Thần kinh, chỉ giỏi uy hiếp người khác!"
Lục Tinh Thần: "Chờ một chút, tôi ra giá..."
Tưởng Văn Minh nóng nảy: "Lục Tinh Thần, cô chen vào làm cái gì?"
Lục Tinh Thần cười ha ha: "Người ta bán đấu giá thì ai trả giá cao thì được, tự anh không nâng giá lên được thì thôi đi, làm sao vậy, nghèo hả, không có tiền à? Không có thì bỏ cuộc đi!"
Tưởng Văn Lễ: "Hừ, ai mà không có tiền chứ, ai sợ ai?"
Tưởng Văn Minh nóng nảy, nhắn tin riêng cho Tưởng Văn Lễ: "Cậu hăng hái vậy làm gì? Vật tư của Vệ Lâm với Lục Tinh Thần cộng lại chắc chắn nhiều hơn chúng ta, đội ngũ của chúng ta đã dồn hết vật tư rồi, nhiều hơn nữa thì chịu."
Tưởng Văn Lễ không dám nói tiếp nữa.
Tưởng Văn Minh nhắn tin riêng cho Tề Lâm Ngọc: "Tề Lâm Ngọc, tôi thấy cô chỉ là một cô nhóc hơn 20 tuổi, nếu có được lệnh triệu tập thì chắc cũng không có đồng đội, hay là thế này, cô đem lệnh triệu tập cho chúng tôi đi, đội ngũ của chúng tôi sẽ dẫn cô theo."
Hắn dừng một lát, giọng nói trở nên lạnh lẽo: "Nếu cô vì chút vật tư mà đem lệnh triệu tập cho Lục Tinh Thần, thì trên hoang đảo tôi nhất định đuổi giết cô đến cùng!"
Tề Lâm Ngọc không trả lời, cô tức giận.
Lục Tinh Thần mở thông tin cá nhân của Tề Lâm Ngọc.
Tề Lâm Ngọc, 24 tuổi, nữ, ảnh đại diện mờ ảo.
Con gái... Đau bụng... Lục Tinh Thần khẽ động lòng, cô nhắn tin riêng cho Tề Lâm Ngọc: "Cô đau bụng? Đến kỳ kinh nguyệt à?".