Trên Biển Cầu Sinh: Ta Bè Gỗ Thông Đào Nguyên

Chương 49: Hồng nhọn tên măng, phát hiện gà mái

Chương 49: Hồng nhọn tên măng, phát hiện gà mái
Gấu trúc cũng thích ăn trái cây, không biết dâu tây này có hợp ý tiểu khả ái này không.
Gấu trúc bé con ngửi ngửi, vui vẻ răng rắc răng rắc ăn ngon lành.
Ăn xong rồi, nó lại lẩm bẩm đòi Lục Tinh Thần cho thêm, Lục Tinh Thần liên tục đút bảy tám quả, cuối cùng sợ nó ăn no quá thì khổ, kiên quyết không đút nữa.
"Tiểu gia hỏa, mẹ ngươi đâu?" Lục Tinh Thần ra sức xoa xoa con gấu trúc bé một phen.
"Ô ô ô!" Gấu trúc bé con cố gắng muốn nhảy xuống đất.
Lục Tinh Thần bèn để nó xuống, nó nghiêng ngả lảo đảo bắt đầu đi sâu vào trong rừng trúc.
Lục Tinh Thần nghĩ ngợi một hồi, thật sự không kìm được sự cám dỗ, liền đi theo qua.
Cô nghĩ thầm, nếu con bé này không có mẹ, cô dứt khoát đem nó lừa lên bè gỗ của mình.
Dù sao cô trồng được rất nhiều cây trúc, cũng có các loại thịt cùng trái cây, nhất định có thể cho nó ăn no bụng.
Gấu trúc bé con cứ thế đi một đường, Lục Tinh Thần cũng theo sát một đường, đại khái đi hơn hai mươi phút, qua không biết bao nhiêu khúc quanh, bọn họ đến một khoảng đất trống.
Gấu trúc bé con sung sướng tiến lên, ô ô kêu hai tiếng.
Lục Tinh Thần lúc này mới phát hiện, giữa khoảng đất trống kia, mọc mười mấy cây trúc màu đỏ sẫm.
【Phát hiện hồng nhọn tên trúc, cấp hai biến dị thực vật, thân trúc cứng cỏi vô cùng, lá và rễ có thể làm thuốc.】
Xem ra loại cây trúc này không đơn giản a!
Lục Tinh Thần phát hiện, nếu một loại thực vật có giá trị dược dụng tương đối tốt hoặc là một nguyên liệu nấu ăn ngon, hệ thống liền sẽ nhắc nhở, có lẽ là do cô học sơ cấp dược học.
"Ô ô!" Gấu trúc bé con lại kêu hai tiếng, móng vuốt vỗ vỗ, sau đó nhặt lên một thứ, hai tay ôm lấy, ùng ục ục một chút, cuộn tròn thành một cục lăn đến bên cạnh Lục Tinh Thần.
Nó đứng lên, hai tay giơ lên, Lục Tinh Thần nhìn thấy trên móng vuốt của nó là một cái măng nhọn màu đỏ sẫm.
【Phát hiện hồng nhọn tên măng, cấp hai biến dị thực vật, nguyên liệu nấu ăn trân quý, có diệu dụng.】
Mắt Lục Tinh Thần sáng lên, loại hồng nhọn tên măng này, có thể trực tiếp đem đi trồng được.
Cô cảm thấy con bé này rất có linh tính, nhất định là do ăn dâu tây của mình, nên đặc biệt đem hồng nhọn tên măng này ra báo đáp.
"Cám ơn ngươi nha, cục tròn nhỏ!" Lục Tinh Thần xoa xoa đầu gấu trúc bé con, vui vẻ nói.
Cô vốn tới đây là để thu thập vật tư, nhìn thấy hồng nhọn tên trúc trân quý như vậy, sao có thể tay không mà về.
Cô cười ha hả nói: "Cục tròn nhỏ, ta đào mấy cây trúc của ngươi, ngươi không phiền chứ?"
Gấu trúc bé con nghiêng đầu, có lẽ không hiểu Lục Tinh Thần đang nói gì, nó chỉ lăn đến bên cạnh mấy cây hồng nhọn tên trúc, lung lay, chỉ chỉ, ý tứ hình như là: "Đến đây, cứ tự nhiên mà lấy!"
Lục Tinh Thần mừng rơn trong lòng, cô lập tức đi qua, đào ba cây hồng nhọn tên trúc, lại đào một củ hồng nhọn tên măng, rồi hỏi: "Cục tròn nhỏ, ngươi có ba mẹ không?"
Cô vẫn còn muốn bắt cóc tiểu gia hỏa này.
Nếu tiểu gia hỏa không chịu đi theo cô, cô chỉ đào mấy cây trúc này coi như xong, chừa lại cho bé con một ít.
"Ô ô, ô ô..." Cục tròn nhỏ lăn hai vòng, Lục Tinh Thần cũng không biết nó có ý gì.
Cô lại ôm lấy tiểu gia hỏa: "Này, ngươi rốt cuộc có đi theo ta hay không hả..."
Bỗng nhiên, một bên rừng trúc kịch liệt lay động.
"Rào rào" một thân thể cao lớn xông ra, quát lớn một tiếng.
Là một con gấu trúc trưởng thành, nó hầm hầm, làm Lục Tinh Thần sợ tới mức ôm bé con vọt vào một bên rừng trúc.
"Ô ô, ô ô" gấu trúc bé con phát ra tiếng kêu vui sướng.
Gấu trúc trưởng thành hung hăng nhìn chằm chằm Lục Tinh Thần, cũng không dám tiến lại gần, chỉ phát ra tiếng cảnh cáo hung ác.
Lục Tinh Thần lúc này mới ngớ ra: "Đây là con của ngươi?"
Gấu trúc bé con đã giãy giụa lăn xuống đất, vui sướng xiêu xiêu vẹo vẹo chạy về phía gấu trúc trưởng thành.
Nó tới gần, ôm lấy chân gấu trúc rồi trèo lên.
Được rồi, xác nhận, người ta là có phụ huynh, hơn nữa phụ huynh này còn rất có địch ý.
Lục Tinh Thần tiếc nuối, cục tròn này xem như không mang đi được rồi.
Gấu trúc trưởng thành cũng đáng yêu, nhưng Lục Tinh Thần biết, sức của nó rất lớn, phỏng chừng một móng vuốt cào xuống, mình sẽ bẹp dí.
"Được rồi, cục tròn nhỏ, ta đi đây..." Lục Tinh Thần quyết định rút lui.
Cô lui về phía sau, chậm rãi đi lùi lại, lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ai, tiểu bảo bối manh manh đát như vậy mà lại có phụ huynh hung dữ như thế.
Thấy Lục Tinh Thần dừng lại, gấu trúc kia đe dọa gầm lên hai tiếng, nó cúi đầu nhìn nhìn con mình, bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy thiếu mất mấy cây hồng nhọn tên măng.
Nó hét lớn một tiếng, hất văng gấu trúc bé con, tức giận lao về phía Lục Tinh Thần.
Xong rồi!
Tên đại gia hỏa này muốn liều mạng à!
Cô đâu có bản lĩnh một mình đấu với gấu trúc chứ!
Lục Tinh Thần hít vào một hơi, lăn sang một bên, đứng lên sau, nhanh chóng chạy về phía ngọn núi bên cạnh, chỗ đó không có cây trúc.
Rừng trúc ào ào lay động dữ dội, cô gần như có thể cảm nhận được hơi lạnh phía sau lưng.
"Hô" cô nghe thấy tiếng gió phía sau, vội quay người lại, thở phào một hơi, nhanh chóng xông ra khỏi rừng trúc.
Cô nghe thấy tiếng gấu trúc bé con làm nũng kêu vài tiếng.
Chạy thật xa, lên đến trên núi, Lục Tinh Thần mới dám quay đầu lại, phía sau đã không còn bóng dáng gấu trúc.
Hú hồn!
Thiếu chút nữa thì bị quốc bảo cắn cho rồi.
Cũng may con bé kia đáng yêu lại lương thiện, chắc là nó đã gọi phụ huynh của nó quay về rồi.
À, vừa rồi vội vàng, hình như loáng thoáng nhìn thấy, bụng và chân gấu trúc có màu đỏ sẫm, chẳng lẽ nó bị thương?
Có nên quay lại xem thử không?
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu, Lục Tinh Thần liền gạt bỏ nó đi.
Đùa à, đây là trò chơi, gấu trúc không phải quốc bảo, mà là mãnh thú, quay lại xem, coi chừng mất mạng như chơi.
Cô đã thu thập được rất nhiều cây trúc và măng, thu hoạch lớn rồi, vẫn là nên nhanh chóng tìm kiếm các vật tư khác thôi.
Cô xuống khỏi ngọn đồi nhỏ, hướng về phía xa rừng trúc mà đi.
Xuống đồi, đi được vài bước, đến một nơi tương đối bằng phẳng, trên mặt đất đã mọc không ít cỏ dại, thỉnh thoảng còn có từng gốc cây cao hơn người.
Những phiến lá vừa rộng vừa lớn xòe ra, bên trên mọc mấy trái hình bầu dục.
Đây chẳng phải là bắp ngô sao?
Lục Tinh Thần trong lòng vui vẻ, cô đi vòng quanh một gốc cây xem xét, bóc thử một trái ra xác nhận, đúng là bắp ngô, ít nhất là rất giống.
【Phát hiện hoang dại bắp ngô, có thể dùng làm thức ăn, có thể dùng nuôi gà vịt và các động vật khác!】
Quả nhiên là bắp ngô, hơn nữa lại còn ăn được, Lục Tinh Thần yên tâm, không sợ bị ngộ độc chết.
Loại bắp ngô hoang dại này so với bắp ngô bình thường nhỏ hơn một chút, hạt cũng to hơn một chút, hơn nữa, mỗi cây mọc năm sáu trái, năng suất cao hơn bắp ngô bình thường.
Biết là ăn được, Lục Tinh Thần không còn sợ hãi, cô bóc mấy hạt bắp ngô non nớt, thả vào miệng nhai thử.
Vừa vào miệng đã thấy ngọt lành mềm mại, vậy mà lại rất ngon.
Không cần nói, còn ngon hơn bắp ngô bình thường.
Thu hoạch!
Hạt bắp có thể dùng làm giống, những trái bắp ngô này cũng đã chín, Lục Tinh Thần không cần đào, trực tiếp tách trái bắp ra, "ba ba ba" thuần thục, cô cào sạch một trái bắp.
Cô làm rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bóc sạch chỗ bắp ngô này.
"Khanh khách" "Khanh khách" mấy tiếng kêu vang lên, Lục Tinh Thần vừa cúi đầu xuống, chỉ thấy dưới một gốc bắp ngô, một con gà mái đang nhìn chằm chằm cô kêu cạch cạch, phía sau nó trong bụi cỏ, lộ ra một quả trứng gà.
Ha ha, lại có trứng gà rồi.
Lục Tinh Thần nhìn chằm chằm con gà mái trước mặt, khác với gà rừng, con gà mái này nhỏ hơn một chút, nhưng trứng lại không hề nhỏ.
Hơn nữa, trông nó không có gì đáng sợ.
Con gà mái kia khanh khách kêu vài tiếng, rồi quay đầu đi, Lục Tinh Thần nhìn thấy, cách đó không xa còn có một con gà mái nữa.
Cô trước tiên nhặt trứng gà lên, vừa ngẩng đầu, ở trong ổ cỏ cách đó không xa phát hiện năm quả trứng gà.
Không sai, trước cứ nhặt trứng gà đã.
Cô nhặt nhạnh một hồi ở khu vực này, tổng cộng nhặt được hơn 20 quả trứng gà, đều bỏ vào trong ba lô trữ vật.
Trong quá trình nhặt trứng gà, cô còn phát hiện mấy con gà mái đang kiếm ăn trên bãi cỏ.
Lục Tinh Thần đứng lên, nhìn chằm chằm mấy con gà mái.
Nếu muốn ngày nào cũng có trứng gà, chỉ có cách là nuôi gà thôi.
Trong đào nguyên của cô ngược lại cũng đang ấp gà con, nhưng mà ấp nở được vài ngày sau, lại phải nuôi lớn, như thế nào cũng phải một hai tháng.
Trứng gà tiêu hao rất lớn, cô đợi không kịp mất.
Mấy con gà mái này lại rất hiền lành, hay là, mang chúng về nuôi?...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất