Chương 101: Thành Vân Tiêu Đổi Trời (1)
- Hôm nay, người nào muốn đối phó với con cháu Diệp gia đều phải chết.
Diệp Tùy Phong mở miệng nói.
Đường Chính với cái trán nhuốm máu, ngước lên nhìn Diệp Tùy Phong.
Hắn ta nghe hiểu được ý của những lời này.
Đường gia sẽ không giống như Lý gia bị diệt hết tất cả huyết mạch.
- Chỉ có điều người còn lại của Đường gia, huyết mạch Đường gia sẽ mãi không thể tu luyện.
- Ta cho ngươi thời gian uống cạn chung trà để cân nhắc.
Diệp Tùy Phong nói.
Đường Chính cúi đầu xuống, ánh mắt mê mang.
Không thể tu luyện, đối với bọn hắn thì chuyện này so với chết có gì khác biệt?
Hai tay của hắn ta dần dần nắm chặt, nhưng sau một lát lại chán nản buông ra.
Dù sao cũng tốt hơn chết.
Làm người bình thường, từ đó rời xa thị phi của giới tu luyện, có lẽ cũng là một niềm hạnh phúc.
Nhưng hắn ta muốn tranh thủ một chút cuối cùng.
- Diệp gia chủ, Thiếu Khanh bọn hắn cũng không biết kế hoạch hôm nay.
Diệp Tùy Phong nhìn hắn chăm chú, cuối cùng vẫn gật đầu.
- Ngươi có mười lựa chọn, tự mình quyết định đi.
Thân thể Đường Chính hơi lắc lư, sau đó cúi đầu thật sâu.
- Tạ ơn tiền bối thành toàn!
Trong mắt của hắn chảy ra hai dòng nước mắt đục ngầu.
Một lát sau, một tờ giấy viết mười cái tên đã xuất hiện trên tay Diệp Tùy Phong.
Đường Thiếu Khanh, xuất hiện đầu tiên.
Nhưng điều làm cho Diệp Tùy Phong cảm thấy hơi kinh ngạc chính là, Đường Chính lại không viết tên của mình lên đây.
- Người ở phía trên đều là con em trẻ tuổi xuất sắc nhất của Đường gia.
- Ngươi chắc chắn chưa?
Diệp Tùy Phong hỏi.
- Chắc chắn.
Đường Chính thấp giọng nói.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu, hắn không muốn nói quá nhiều, hiện tại, hắn là ác nhân, cho dù nói cái gì cũng chỉ là hư giả.
- Đã quyết định giết thì giết hết là được.
Hắn đưa tay ra.
Đường Chính hiểu ý, cắn nát ngón tay, run rẩy thân thể, đưa một giọt huyết dịch đến lòng bàn tay Diệp Tùy Phong.
Sau đó, hắn vỗ tay phát ra tiếng.
Trên bàn tiệc Đường gia, mười người trẻ tuổi bỗng nhiên có thể hoạt động, thần sắc bọn hắn sợ hãi, lớn tiếng thở hào hển.
- Cha!
- Gia chủ!
Mấy người Đường Thiếu Khanh nhìn Đường Chính trên đài cao, hoảng loạn hô to.
- Thiếu Khanh, trở về đi, buông bỏ mọi việc, sau đó dẫn theo tộc nhân, từ giờ rời khỏi thành Vân Tiêu, mãi cũng không được quay lại!
Đường Chính chậm rãi nói.
Trên mặt Đường Thiếu Khanh tràn đầy bi thương.
- Cha…
Hắn ta khàn khàn hét lớn.
- Cút!
Đường Chính gầm thét.
Đường Thiếu Khanh không nói gì thêm, hai đầu gối quỳ xuống đất, dập đầu ba cái thật mạnh về phía đài cao.
Sau đó hắn ta đứng dậy, mang theo mấy người Đường gia còn lại, không quay đầu lại rời khỏi.
Khi hắn ta vừa bước ra khỏi đấu trường, sau lưng vang lên một âm thanh nổ tung.
Khóe mắt liếc qua nhìn thấy, vị trí lúc đầu của Đường gia đã máu chảy thành sông.
- Thiếu Khanh ca…
Đường Mộng Tiên chần chờ mở miệng nói.
- Trở về!!
Đường Thiếu Khanh gầm nhẹ, không quay đầu lại, sải bước hướng về phía trước.
Lúc này, cả đấu trường chỉ còn lại hai người là Diệp Tùy Phong và Đường Chính.
Diệp Tùy Phong mở bàn tay ra, huyết châu trong lòng bàn tay đã bị khắc lên một ấn ký màu đen.
Đó là một loại nguyền rủa huyết mạch, lấy ý chí Thiên Đạo gia trì, ở thế giới này, không ai có thể giải.
- Nguyền rủa sẽ phát tác sau ba ngày nữa, người sống sót của Đường gia sẽ có đầy đủ thời gian vượt qua thời khắc nguy hiểm nhất.
Diệp Tùy Phong nói.
Đường Chính không viết tên mình vào trong danh sách, Diệp Tùy Phong vẫn có chút thưởng thức, cho nên mới sẽ chừa lại cho bọn hắn ba ngày.
- Đa tạ…
Đường Chính quỳ trên đất, không nhúc nhích.
- Đã xong.
Đến tận đây, Lý gia và Đường gia triệt để xoá tên khỏi thành Vân Tiêu.
Diệp Tùy Phong khẽ thở dài, đứng thẳng người lên, bay lên bầu trời.
Thành Vân Tiêu chậm rãi thu nhỏ dưới chân hắn.
Toàn bộ động tĩnh trong thành đều lọt vào trong mắt hắn không sót một chút gì.
Ba đại gia tộc vẫn luôn chiếm ở vị trí trung tâm nhất, nhưng diện tích Diệp gia là nhỏ nhất.
Diệp Tùy Phong bỗng nhiên vươn tay, lấy chỉ làm kiếm, kế tiếp viết một chữ Diệp thật to lớn trên bầu trời
Cuối cùng một bút hoàn thành, quang mang vô tận từ trên chữ bắn ra bốn phía, Đại Đạo oanh minh, thiên địa cộng hưởng!
Một đạo chùm sáng màu trắng từ trong chữ bắn thẳng xuống dưới, chiếu rọi một vùng trung tâm thành Vân Tiêu, nơi ở của ba đại gia tộc.
- Từ hôm nay trở đi, nơi này chính là nơi khởi đầu mới của Diệp gia….
…………..
Trong địa đạo u ám, hẹp dài.
- Phanh!
Ầm một tiếng, cửa sắt nặng nề bị người từ bên ngoài phá tan, một bóng người chợt lóe lên.
Đó là một người trẻ tuổi, hắn máu me đầy mặt, ngụm lớn thở hào hển, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Hắn nhanh chóng bỏ chạy, không ngừng luồng lách trong thông đạo phức tạp dưới lòng đất, liên tiếp phá tan mấy chục cửa sắt lớn.
Hắn vừa chạy, còn vừa quay đầu nhìn, giống như ở sau lưng của hắn có mãnh thú hồng thủy gì đó.
Cuối cùng, hắn đi tới trước một mặt tường được lấp kín bởi đá xanh bóng loáng.
Người trẻ tuổi nhào đến mặt tường, tay chân cuống quít, từ trong ngực móc ra một vật phẩm tinh xảo hình tròn, đặt lên trên tường, ngón tay chạm vào cơ quan.
Theo âm thanh răng rắc vang lên, không ngờ đá xanh xung quanh lại mở một vết nứt thật nhỏ.
Sau đó, chậm rãi mở rộng.
- Cộc cộc, cộc cộc.
Bỗng nhiên, chỗ sâu thông đạo truyền đến một âm thanh làm cho người ta sợ hãi.
Người trẻ tuổi đột nhiên quay đầu, con ngươi trong nháy mắt co rút nhanh, không đợi khe hở mở rộng đã dốc hết sức mình, điên cuồng chen vào trong đó.
Xương sườn của hắn đều sắp muốn gãy mất!
- A!!
Rốt cục, hắn cũng chen vào được, ngã nhào xuống đất.
Hắn ngẩng đầu lên, nơi này là một không gian dưới đất rộng lớn, đèn đuốc sáng trưng, hương khí quanh quẩn.
Ở nơi trung ương nhất có trưng bày ba chiếc quan tài mang phong cách cổ xưa, trong đó, một chiếc bên trái đã được mở ra.
- Lão tổ, nhanh cứu ta! Mau cứu gia tộc của ngài!
Người trẻ tuổi lớn tiếng gào thét, lộn nhào đến bên cạnh quan tài, dùng sức đập vào vách quan tài, nhưng cũng không có ai đáp lại hắn.
- Lão tổ! Các ngươi nhanh tỉnh lại!
Người trẻ tuổi dùng sức đập lên nắp quan tài, trên trán cũng đập đến mức đổ máu, rốt cục, nắp quan tài đóng chặt cũng bị hắn đập ra một khe hở.