Chương 102: Thành Vân Tiêu Đổi Trời (2)
Một cỗ tử khí từ trong đó bay ra, vẫn như cũ, không ai đáp lại.
- Cộc cộc.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, càng ngày càng gần, lúc này, trên mặt người trẻ tuổi đã hoàn toàn biến thành tuyệt vọng.
Hắn xoay người lại, chậm rãi ngồi dựa vào bên cạnh quan tài, nhìn chằm chằm về phía bức tường đá đang chậm rãi mở ra.
Theo tiếng bước chân tới gần, một người đôi mũ che màu tím, xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
- Thì ra đây chính là nội tình của Lý gia các ngươi.
Diệp Hoàng đi đến, ngắm nhìn bốn phía.
Hơn mười vị tùy tùng, theo sát phía sau.
- Trách không được gọi là nội tình, nơi này cách xa mặt đất, chí ít cũng hơn mười trượng.
Nàng cất bước đi đến trước ba chiếc quan tài, đứng ở ngay phía trước người tuổi trẻ.
- Ngươi không phải huyết mạch Lý gia đúng không, tại sao phải gọi bọn họ là lão tổ?
Diệp Hoàng nhìn chằm chằm hắn ta, hỏi.
Ánh mắt người trẻ tuổi hơi né tránh, thấp giọng nói:
- Cô cô của ta… Là chính phòng của Tam lão gia Lý gia.
Diệp Hoàng giật mình, thì ra là ngoại thích.
Khi nàng và nhị thúc Tùy Vân cùng nhau giết vào Lý gia.
Toàn bộ Lý gia đã chỉ còn lại ngoại thích và một đám ngoại lai tuyển nhận từ bên ngoài.
Bọn hắn loạn thành một bầy, còn không biết xảy ra chuyện gì.
Diệp Hoàng đến, không hề nghi ngờ làm cho bọn hắn điên cuồng công kích.
Mà ở dưới thực lực cảnh giới Nguyên Anh của Nhị thúc, không có ai có thể ngăn cản được người Diệp gia tiến công.
Gần như trong nháy mắt đã liên tục bại lui, biến thành trò chơi mèo đuổi chuột, một bên truy sát và một bên bị đuổi giết.
Diệp Hoàng chính là đuổi giết người trẻ tuổi trước mặt này, đi theo hắn đến không gian dưới đất này.
- Bỏ qua cho ta đi, ta chỉ là…!
- Bang!
Kiếm quang hiện lên.
Đầu lâu người trẻ tuổi bay lên, lăn rơi xuống đất.
Diệp Hoàng thu lại trường kiếm, trong mắt không có một chút thương hại.
Nếu như lão tổ nhà họ Lý thật tỉnh lại, vậy người chết sẽ chính là nàng và tất cả mọi người sau lưng nàng.
Diệp Hoàng đứng lên, lần nữa nhìn mảnh không gian bị người mở ra này một chút, dùng phù Bạo Liệt nổ sập toàn bộ.
Diệp gia chúng ta không cần loại nội tình chôn giấu dưới mặt đất này…
Sau một lát, mặt đất chấn động, nương theo đó là một tiếng nổ thật to, phần lớn kiến trúc trên mặt đất của Lý gia, ầm vang sụp đổ.
Diệp Hoàng đứng chung với Diệp Tùy Vân, nhìn mọi việc trước mắt.
- Cho tới bây giờ, ta cũng chưa từng nghĩ đến khi mình còn sống lại có thể nhìn thấy Lý gia hủy diệt.
Diệp Tùy Vân cảm thán.
- Diệp Long đường ca và Báo thúc đang ở bên phía Đường gia, chúng ta có cần chạy tới giúp đỡ hay không?
Diệp Hoàng hỏi.
0 Không cần.
Diệp Tùy Vân ngẩng đầu, nhìn chữ “Diệp” to lớn lơ lửng trên không trung, một viên ngọc bội bên hông lóe ra ánh sáng dìu dịu.
Khi chữ kia xuất hiện, hắn cũng cảm giác được, viên ngọc bội đại biểu cho gia tộc này cũng xảy ra biến hóa.
Nó đã biến thành một viên chí bảo có thể công có thể thủ!
Hiện tại, Lý gia và Đường gia đã không có ai là đối thủ của bọn hắn.
…
Trên đường phố thành Vân Tiêu đã trở nên hỗn loạn.
Lý gia đột nhiên diệt vong, Đường gia cũng trong nháy mắt đại loạn, bỏ chạy tứ phía.
Cửa hàng vốn thuộc về hai đại gia tộc trong thành cũng đóng cửa toàn bộ, thu thập hành trang, chuẩn bị rời đi.
Trong một hiệu thuốc xa hoa trên đường lớn, một người trung niên gầy còm, nhẫn trữ vật trên tay hắn không ngừng phát sáng, hắn đang dùng tốc độ rất nhanh thu thập đan dược trên quầy vào trong.
Sau khi thu dọn hầu như toàn bộ, lúc này hắn ta mới sốt ruột chuẩn bị rời khỏi.
Nhưng ngay lúc này, một tiếng vang thật lớn, cửa lớn của cửa hàng bị người phá tan, mấy bón người chạy vào chặn ở trước mặt hắn ta, mà người cầm đầu chính là Diệp Cầm Dao.
- Đỗ đại sư?
Sau khi Diệp Cầm Dao nhìn thấy người kia thì sửng sốt một chút.
Người trung niên này là Luyện đan Đại sư ngũ phẩm trước kia đã dạy ở Diệp gia nhiều năm, cuối cùng lại ruồng bỏ mà đi, Đỗ Hải Sinh.
Lúc ấy, Đỗ Hải Sinh lén lút đạt thành hiệp nghị với Lý gia, rời khỏi Diệp gia khi Diệp gia khó khăn nhất, đã vậy còn mang đi một nhóm lớn học đồ ưu tú, còn có rất nhiều bí mật.
Vốn cho rằng hai người sẽ không gặp mặt, không ngờ, hôm nay lại gặp nhau ở chỗ này.
Ở trong cửa hàng thuộc về Lý gia.
- Là Tiểu Cầm à?
Nhìn đám người này, Đỗ Hải Sinh cũng không quá khẩn trương, cười ha ha nói:
- Thật không ngờ, ngươi có thể đạt đến thành tựu như ngày hôm nay.
- Ta cũng không ngờ, ngươi sẽ dấn thân trở thành kẻ địch của chúng ta.
Diệp Cầm Dao nói.
Bầu không khí, trong lúc nhất thời bắt đầu ngưng trọng.
- Ta vốn cũng không phải là người của Diệp gia các ngươi!
Đỗ Hải Sinh bỗng nhiên kích động, lớn tiếng nói:
- Ta chỉ là Khách Khanh các ngươi thuê mà thôi, có người đưa ra đãi ngộ tốt hơn, ta rời khỏi cũng là hợp tình hợp lí!
- Người thường đi chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp!
Diệp Cầm Dao lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt không có một chút tình cảm.
- Chứ không phải là ngươi đã bán tin tức nội bộ của Diệp gia cho Lý gia à?
Lúc ấy, ba vị đại sư đồng thời trốn khỏi Diệp gia, tổn thất cũng không chỉ là lão sư chấp giáo.
Quan trọng nhất chính là bọn hắn, phần lớn bí mật quan trọng của Diệp gia đều bị bọn hắn bán rẻ.
Đỗ Hải Sinh yên lặng, hắn ta không cách nào phủ nhận những chuyện này.
- Phản bội, chính là phản bội.
Bầu không khí giữa hai người càng ngày càng ngưng trọng, mắt thấy đã sắp đến tình trạng rút đao khiêu chiến.
- Ai…
Diệp Cầm Dao khẽ thở dài.
- Bất kể nói thế nào, ngươi cũng đã từng là lão sư dạy đan cho ta.
- Ta không muốn ra tay với ngươi.
- Để lại tất cả mọi thứ, rời khỏi thành Vân Tiêu.
Nói xong, Diệp Cầm Dao vươn tay.
- Từ hôm nay trở đi, ngươi và ta không còn một chút ân tình nào.
Đỗ Hải Sinh âm trầm, vuốt ve nhẫn trữ vật trên tay.
Ở trong đó là tài phú của cửa hàng này, đủ cho hắn ta tiêu sái cả đời.
Nhưng đối mặt với người Diệp gia cường thế, hắn ta muốn mang đi thật sự quá khó.
Sau một lát, Đỗ Hải Sinh thở dài, gỡ nhẫn trữ vật xuống.
Sau đó, cất bước tiến lên, đặt ở lòng bàn tay Diệp Cầm Dao.
- Tiểu Cầm, ngươi là học sinh thông minh nhất mà ta từng dạy.
- Trước khi đi, ta sẽ dạy ngươi một thứ.
- Mãi không nên đánh giá thấp lòng người hiểm ác!