Treo Máy Ngàn Tỷ Năm, Ta Còn Có Tiền Hơn Thiên Đạo

Chương 105: Bàn Luận Nhân Sinh (2)

Chương 105: Bàn Luận Nhân Sinh (2)

- Vậy chúng ta chỉ có thể bắt đầu ra tay từ dưới đất.
Nhưng Hồ Sang rất nhanh đã có ý nghĩ, cùng với Đổng Thiên Cơ, bắt đầu dốc hết toàn lực, bắt đầu nghĩ cách áp dụng bản vẽ thiết kế này ra ngoài đời thật.
Mà người khởi xướng làm cho bọn họ nhức đầu, lúc này đang ở trong phòng tiếp khách, ung dung thưởng thức trà ngon.
- Đại ca, bọn hắn đã tới.
Lúc này, Tùy Vân đi vào.
- Vậy thì để từng người vào đi.
Diệp Tùy Phong nói.
Trong phòng tiếp khách, ba người đang ngồi ở đó chờ đợi Diệp Tùy Phong gọi vào.
Một người chính là Cốc Vạn Tâm, nàng đã tới đây không ít lần, nhìn qua thì thấy tương đối tùy ý, biểu lộ nhẹ nhõm.
Còn có một người là một nam nhân trung niên dáng người hơi mập, mặt trắng không râu, mặc một bộ quần áo cực kỳ lộng lẫy, nhìn rất đẹp mắt.
Hắn ngồi ngay thẳng, trên mặt mang nụ cười tự tin, chính là chủ nhân Túy Mộng Lâu, Phùng Hạ.
Người cuối cùng chính là một lão phụ nhân lớn tuổi.
Lão phụ ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc, trong đôi mắt đục ngầu hình như có chút bất an.
Bà là người sáng tạo Hương Vân Uyển, Hoa bà bà.
- Cốc các chủ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.
Mấy người chờ một lúc, Phùng Hạ mở miệng nói trước tiên.
- Ngươi chính là khách quen của Túy Mộng Lâu nha, ta nhớ được ngươi đã từng đi cùng với Diệp gia chủ.
Phùng Hạ cười, lôi kéo làm quen với Cốc Vạn Tâm.
- Ừm… Là có chuyện như thế.
Cốc Vạn Tâm dựa vào cái ghế, nói.
- Ha ha, nói như vậy, quan hệ của ngươi và Diệp gia chủ cũng không bình thường!
Cốc Vạn Tâm nhìn hắn, không nói gì.
Phùng Hạ coi là chấp nhận lời nói của Cốc Vạn Tâm, hỏi:
- Vậy ngươi có biết, hôm nay Diệp gia chủ mời chúng ta tới là có chuyện gì không?
Cốc Vạn Tâm không có trả lời, mà đổi một tư thế thoải mái, khẽ cười nói:
- Phùng lão bản, có phải gần đây ngươi không có ở thành Vân Tiêu hay không?
Phùng Hạ ngẩn người, sau đó cười ha ha nói:
- Cốc các chủ thật sự là lợi hại, đến chuyện này mà cũng có thể nhìn ra?
- Không sai, nửa năm trước, ta đúng là đã trở về thành Lâm Giang ở phương nam một chuyến, gần đây mới trở về.
- Thật không ngờ, thành Vân Tiêu lại xảy ra biến hóa lớn như vậy.
Thành Lâm Giang đứng đầu Liên Minh Cửu Thành, vị trí ở phía nam thành.
Nghe nói, trình độ phồn hoa của nó còn muốn vượt qua Túc thành.
Cốc Vạn Tâm nhẹ gật đầu, khẽ cười nói:
- Chuyện đó không sai, nếu như gần đây ngươi ở đây thì chắc chắn sẽ không nói cái chữ “mời” này.
Phùng Hạ khẽ nhíu mày.
- Cốc các chủ, ngươi nói vậy là có ý gì?
Cốc Vạn Tâm không nói, nàng không muốn quá thân thuộc với loại người này.
Phùng Hạ cảm thấy có chút không hiểu thấu, vì sao ánh mắt Cốc Vạn Tâm nhìn mình lại giống như nhìn đồ đần vậy?
Sau một lát, hắn lại đưa ánh mắt về hướng Hoa bà bà.
- Hoa bà bà, là lão hữu, ta phải thiện ý nhắc nhở ngươi một chút.
- Ta nghe nói, Diệp gia chủ lòng hướng thánh thiện, nhân từ tế thế, không thích gặp một ít chuyện bẩn thỉu, đợi lát nữa ngươi phải chú ý ngôn từ của mình một chút.
Phùng Hạ ngoài miệng nhắc nhở, nhưng trong mắt lại đang cười trên nỗi đau của người khác.
Hắn vốn là có chút quan hệ cạnh tranh với Hoa bà bà, nhìn thấy đối thủ có khả năng gặp không may, hắn rất vui vẻ.
Hoa bà bà nghe vậy, hừ một tiếng, không nói gì.
Nhưng, vẻ mặt của bà lại càng căng thẳng hơn.
Không sai, ngoại giới thật là nghe đồn như thế.
Lỡ như , Diệp Tùy Phong không thể đến nơi bướm hoa, như vậy…
- Hoa bà bà, mời đi cùng ta.
Lúc này, Tùy Vân xuất hiện trong phòng tiếp khách.
Hoa bà bà nghe thấy gọi mình, thân thể không tự giác run một cái, sau đó chậm rãi đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc theo sát Tùy Vân rời khỏi.
- Hắc hắc, laõ ấy khẳng định sẽ bị.
Phùng Hạ cười với Cốc Vạn Tâm một tiếng…..
Cốc Vạn Tâm lườm hắn, dứt khoát nhắm mắt lại.
Hoa bà bà có bị sao hay không thì nàng không biết, nhưng nếu như lát nữa ngươi còn như thế nhảy, nhất định sẽ bị…
……..
Nội đường.
Diệp Tùy Phong ngồi trên ghế, cầm trong tay mấy lá thư.
Hoa bà bà đi theo Tùy Vân, đi vào.
Diệp Tùy Phong ngẩng đầu liếc mắt nhìn bà:
- Ngồi đi.
- Đa tạ Diệp gia chủ!
Hoa bà bà cung kính nói.
Diệp Tùy Phong quay đầu lại, vừa nhìn, vừa nói:
- Hương Vân uyển ở thành Vân Tiêu là do một tay ngươi thành lập đúng không?
- Vâng.
- Cướp giật con gái nhà lành, sau đó bồi dưỡng, cho những người thân gia giàu có xem như đồ chơi, cũng ngươi tự tay làm?
Vấn đề thứ hai làm cho trái tim của Hoa bà bà như chìm đến đáy biển.
- Diệp gia chủ, lão thân…
- Ngươi chỉ cần trả lời, phải, hoặc không phải.
Diệp Tùy Phong đánh gãy nàng.
- Phải… Ta từng làm chuyện như vậy.
Hoa bà bà cúi thấp đầu xuống.
Diệp Tùy Phong yên lặng.
Áp lực vô hình đặt ở trên người Hoa bà bà, làm cho bà vô cùng bất an, không ngờ cái trán tràn đầy nếp nhăn lại chảy xuống mấy giọt mồ hôi lạnh.
Sau một lát, Diệp Tùy Phong để mất lá thư trong tay xuống.
- Từ hôm nay trở đi, đừng để ta phát hiện những chuyện tương tự, rõ chưa?
Hoa bà bà đột nhiên ngẩng đầu, thần sắc kinh ngạc.
- Chỉ như vậy?
Bà cảm thấy khó tin.
- Hả?
Diệp Tùy Phong khiêu mi.
- Ta… Ta ta ta… Ta hiểu rồi, thật ra từ khi Hương Vân uyển bắt đầu phát triển, đã không còn làm loại chuyện này…
- Nghe rõ là được.
Diệp Tùy Phong nói, ra hiệu bà có thể rời khỏi.
Hoa bà bà đứng dậy, cuối người thật sâu, sau đó rời khỏi nội đường.
- Ta tưởng là ngươi sẽ diệt trừ Hương Vân uyển chứ.
Tùy Vân vừa cười vừa nói.
- Diệt trừ làm gì?
Diệp Tùy Phong lắc đầu nói:
- Loại nơi này, tự có nguyên nhân nó tồn tại, hủy đi một cái thì ngay lập tức sẽ xuất hiện một cái khác.
- Không bằng tìm một người biết nghe lời, thuận tiện khống chế.
Nói xong, Diệp Tùy Phong phất phất tay.
- Gọi Phùng Hạ vào đi.
- Gia hỏa này, giống như rất muốn mở rộng.
………..
- Đã sớm nghe nói gia chủ Diệp gia khí vũ hiên ngang, hôm nay gặp mặt, quả thật bất phàm, thật sự là tuổi trẻ tài cao!
Theo một tiếng cười cởi mở, Phùng Hạ từ ngoài cửa đi đến.
Sắc mặt của hắn phấn khởi, ôm quyền, rồi ngồi xuống đối diện Diệp Tùy Phong.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất