Chương 113: Mục Tiêu Của Mỗi Người (1)
Rồng ở nơi hoang dã, “nơi hoang dã” chính là ám chỉ thành Vân Tiêu.
Diệp Tùy Phong vuốt càm:
- Ngươi coi trọng người nào?
- Chính là năm vị con em xuất chiến của Diệp gia trong trận so tài!
Trương Đông nói.
Diệp Tùy Phong im lặng một lát, ung dung nói:
- Kỳ thật, cũng không phải không được.
- Chỉ nhưng, loại chuyện này phải xem ý của bọn chúng.
Diệp Tùy Phong nói xong, một học sinh thư viện ngồi phía dưới, bỗng nhiên bắt đầu nói.
- Uy, ngươi chưa nghe rõ ràng sao? Chúng ta là thư viện Thiên Phủ!
- Cho người của các ngươi gia nhập vào, đó là tạo hóa của các ngươi, ngươi lại còn chần chờ không đồng ý?
Người trẻ tuổi kia, trên mặt hiện lên tia không thể tưởng tượng nổi, như Diệp Tùy Phong nói lời không thể chấp nhận được.
- Quan Mục, câm miệng cho ta!
Diệp Tùy Phong còn chưa lên tiếng, Trương Đông nghiêm nghị quát.
Quan Mục sững sờ, nhìn Trương Đông:
- Học trưởng, hắn chỉ là một tộc trưởng của một nơi hoang sơ, vậy mà làm dáng làm tịch như thế, thật sự là quá không tôn trọng thư viện Thiên Phủ chúng ta!
- Ra ngoài!
Trương Đông trầm mặt xuống.
Dưới ánh mắt nhìn hằm hằm của Trương Đông, Quan Mục nhìn một chút Diệp Tùy Phong, hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.
- Thực sự thất lễ, để ngài chê cười.
Sau khi Quan Mục đi, Trương Đông ôm quyền nói.
Diệp Tùy Phong một tay chống đỡ cái cằm, cười nói:
- Ngươi nên quản hắn thật tốt.
- Hắn xuất thân từ nhất phẩm tông môn phương nam, trên người xác thực mang theo quá nhiều ngạo khí.
Trương Đông nói.
Diệp Tùy Phong không nói gì, kỳ thật đám người này đều như nhau.
Trương Đông cũng giống vậy, há miệng ngậm miệng cũng không quên nhắc đến xuất thân.
Chỉ nhưng… Chỗ như vậy, còn thật sự thích hợp để người trẻ tuổi đi tôi luyện.
- Diệp gia chủ, ngươi mới vừa nói, muốn xem ý nguyện của bọn hắn, vậy hiện tại bọn hắn đang ở nơi nào?
Trương Đông hỏi.
- Ra khỏi thành, đi giải quyết công việc, với lại thời gian ngắn sẽ không trở về.
Diệp Tùy Phong ngồi thẳng thân thể:
- Ngươi về trước đi chờ xem, chờ bọn hắn trở về ta sẽ hỏi lại, nếu có người nguyện ý, sẽ tự đi tìm ngươi.
Hắn đã đại khái hiểu rõ tình huống thư viện Thiên Phủ, cho nên chuẩn bị kết thúc lần gặp gỡ này.
Hắn không thuận mắt đám người này.
Trương Đông hình như có chút ngoài ý muốn đối với lời của Diệp Tùy Phong
Nhưng sau một lát, hắn vẫn là đứng dậy.
- Vậy ta không quấy rầy nữa, nhưng chúng ta ở thành Vân Tiêu, nhiều nhất chỉ có thể lại thêm năm ngày, nếu như chờ không được kết quả, cũng chỉ có thể rời đi.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu:
- Đi đi, ta đã biết.
Sau đó, Trương Đông chắp tay, mang theo người trẻ tuổi còn lại, quay người rời đi.
Diệp Tùy Phong lẳng lặng nhìn bọn hắn rời đi, hồi lâu sau, hơi thở dài không thể nhận ra.
- Cũng đến lúc…. Nên rời đi…
…………
Dưới tình huống Diệp Hoàng, Diệp Long, còn có nòng cốt Diệp gia dốc toàn bộ lực lượng, ngắn ngủi bốn ngày, đã quét sạch tất cả phản loạn thành ở Vân Tiêu, còn có thế lực còn sót lại của hai nhà Lý, Đường.
Trong lúc nhất thời, tên tuổi Thiên Loan Điện, Chân Long Cá cũng vang dội khắp nơi.
Chờ sau khi bọn hắn đều trở về, Diệp Tùy Phong gọi toàn bộ năm người Diệp Hoàng vào trong sân.
Trải qua trận so tài, còn có mấy lần dẹp loạn, năm viên minh châu chói mắt nhất Diệp gia đã hoàn toàn nở rộ ra.
Diệp Hoàng với Diệp Long, tu vi hai người liên tiếp thăng cao, cơ hồ hai ngày đột phá một tiểu cảnh giới.
Hiện tại, hai người đều đã trở thành tu sĩ cảnh giới Hóa Khí đại viên mãn.
Mà Diệp Cầm Dao đã thuận lợi đột phá đến Trúc Cơ kỳ.
Diệp Hiểu Hiểu với Diệp Khiêm hơi kém chút, nhưng cũng nhảy lên mấy bước.
Lại thêm một thân bản lĩnh đặc biệt của bọn hắn, có thể không khách khí chút nào nói, cho dù trong phạm vi Túc Thành, cũng không có người đồng lứa, là kẻ địch của bọn hắn.
- Làm rất tốt.
Diệp Tùy Phong cất lơif khen ngợi.
Mấy người nhất thời phấn chấn, gia chủ thừa nhận, thật là quá hiếm có!
Đối bọn hắn tới nói, đó là một loại vinh hạnh đặc biệt vô thượng.
- Chuyện ở thành Vân Tiêu, đến đây trên cơ bản đã qua một đoạn thời gian, nói nói suy nghĩ của các ngươi đi.
Diệp Tùy Phong trực tiếp hỏi.
Đột nhiên xuất hiện câu hỏi, để mấy người đều im lặng.
Nhưng sau khi suy nghĩ thông suốt, bọn hắn cũng hiểu, thành Vân Tiêu quá nhỏ.
Thậm chí Túc Thành, cũng chỉ là khu vực biên giới của đại lục mà thôi.
Nhất là trong hoàn cảnh không có cạnh tranh với đối thủ, tiến bộ của bọn hắn lại bị ảnh hưởng rất lớn.
Diệp Tùy Phong thấy bọn họ trầm mặc, mở miệng nói:
- Mấy ngày trước, có mấy người ở một nơii gọi là thư viện Thiên Phủ, tới tìm ta, nói là có ý muốn để cho các ngươi gia nhập vào.
- Thư viện, ở phía nam Liên Minh Cửu Thành, nơi đó có lớp lớp thiên tài, sức cạnh tranh cực kỳ lớn.
- Là một vùng đất lịch luyện không tồi.
- Nói thế nào, có người nào muốn đi không?
Diệp Tùy Phong nói xong, mấy người đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không đưa ra quyết định.
- Cha.
Sau một lát, Diệp Hoàng mở miệng nói:
- Vậy cha có đi không?
- Ta?
Diệp Tùy Phong khẽ lắc đầu.
- Nơi đó là sân khấu của những người trẻ tuổi các ngươi, ta đi làm gì?
- Cùng một đám người mắt cao hơn đầu cả ngày giả bộ?
- Ta có sắp xếp của mình.
Nói thật, hắn đi thư viện Thiên Phủ, ngoại trừ giả heo ăn thịt hổ, hoặc trêu đùa một vài nữ lão sư, thật là không có chuyện gì làm.
Diệp Hoàng ồ một tiếng:
- Vậy ta cũng không đi.
- Diệp Hoàng!
Diệp Tùy Phong nhíu mày:
- Ngươi không thể mãi sống dưới sự che chở của ta, các ngươi đều là!
Diệp Hoàng hơi sững sờ, sau đó vội vàng khoát tay nói:
- Không không không, ta không phải ý này.
- Ta nói là, nếu như ngươi đi, vậy ta sẽ suy nghĩ một chút, nếu như không đi, vậy ta vẫn là muốn làm chuyện mình muốn.
Nhìn vẻ mặt Diệp Hoàng tươi cười, Diệp Tùy Phong lần đầu cảm giác có chút ngoài ý muốn, rất hứng thú hỏi:
- Vậy ngươi muốn làm cái gì?
- Ta muốn mang người Thiên Loan Điện, phát triển lớn hơn, vang dội khỏi thành Vân Tiêu.
Diệp Hoàng đứng nghiêm, áo choàng đầu vai không gió mà bay.
- Ta muốn đánh vang tên Thiên Loan Điện!
- Ta muốn đánh vang tên tuổi của Diệp gia!
- Ta muốn đánh vang tên của ta!
- Ta muốn để toàn thế giới đều biết, con gái của Diệp Tùy Phong, gọi là Diệp Hoàng!
Một cỗ khí tức vương giả, bộc phát ra trên thân Diệp Hoàng.