Chương 114: Mục Tiêu Của Mỗi Người (2)
Một nụ cười dần dần hiển hiện trên mặt Diệp Tùy Phong.
- Vậy ngươi định làm gì?
- Chinh phục!
Diệp Hoàng không chút nghĩ ngợi nói.
Sau đó, nàng cười cười:
- Kỳ thật, tiêu diệt phản loạn, trên đường về nhà, con đã nghĩ qua.
- Chúng ta không thể luôn luôn ẩn cư ở biên giới thế giới, bị mọi người coi nhẹ.
- Cho nên, ta muốn đánh ra từ thành Vân Tiêu, đánh mãi, cho đến khi làm cho tất cả mọi người, đều biết rõ thành Vân Tiêu chúng ta, biết rõ Diệp gia chúng ta!
Diệp Tùy Phong im lặng, lần này, ý tưởng của con gái hắn thật đã vượt quá dự liệu của hắn.
Còn nhớ rõ mình khi vừa đi vào thế giới này, cô bé này, yếu đuối tự ti, hắn chỉ thiêu đốt lên một ngọn lửa nho nhỏ ở chỗ sâu nhất trong lòng con bé.
Mà bây giờ, ngọn lửa đã nở rộ, biến thành ngọn lửa cháy hừng hực!
- Suy nghĩ này của ngươi, ta rất vui mừng.
- Ta, ủng hộ ngươi.
Diệp Tùy Phong nói.
Diệp Hoàng lập tức mặt giãn ra:
- Cảm ơn cha!
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu, sau đó đưa ánh mắt dời về phía Diệp Long, hỏi:
- Vậy còn ngươi?
Diệp Long ôm trường thương, quay đầu nhìn về phía Diệp Hoàng.
- Điện chủ Thiên Loan Điện khí thế như thế, Chân Long Các ta lại há có thể rơi xuống?
- Đại bá, suy nghĩ của ta ý cũng không khác Diệp Hoàng, đánh ra từ thành Vân Tiêu, khai hỏa danh hào, mới là chuyện chúng ta nên làm!
Có lẽ bị Diệp Hoàng cảm nhiễm, Diệp Long cũng đưa ra yêu cầu này.
- Long đường ca, chuyện này ngươi đều muốn đấu với ta sao?
Diệp Hoàng nhìn về phía Diệp Long.
Diệp Long cười một tiếng:
- Làm sao, ngươi sợ bị ta làm hạ thấp đi?
Hai người đối mặt, không chút nào e sợ, một long một hoàng, chiến ý thiêu đốt!
- Đi.
Diệp Tùy Phong nhìn hai hậu bối ưu tú này, mỉm cười:
- Thiên hạ vô cùng rộng lớn, đường các ngươi lựa chọn còn rất dài đâu.
- Nếu không, một người lựa chọn một phương hướng đánh đi ra, xem ai có thể cười đến cuối cùng.
Hai người nghe thế, đồng thời nhẹ gật đầu.
- Vậy ta lựa chọn phía đông, Túc Thành ở ngay phương hướng đó, ta muốn đi xem một chút, Nhiếp Tiểu Duẫn nổi danh mười sáu tuổi đạt được Trúc Cơ, đến cùng lợi hại đến mức nào.
Diệp Hoàng dẫn đầu nói.
- Đi, vậy ta đi phía tây, nghe nói hai tòa thành của Liên Minh Cửu Thành phía tây, võ phong bưu hãn, chiến lực rất mạnh, ta vừa vặn có thể va chạm với bọn hắn.
Diệp Long theo sát nói.
- Tốt!
Diệp Hoàng cười nói:
- Vậy chúng ta đi quanh địa vực Liên Minh Cửu Thành, đánh một vòng tròn, đến lúc đó, ai tới phía nam trước nhất, người đó thắng.
- Đường ca, ý của ngươi như nào?
Mặt mũi Diệp Hoàng tràn đầy khiêu khích hỏi.
- Một lời đã định!
Diệp Long đương nhiên sẽ không rụt rè.
Hai hậu bối chói mắt nhất trong nhà, đã đưa ra lựa chọn của mình.
Tiếp đó, Diệp Tùy Phong đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp Cầm Dao, vị chất nữ này đã được Kính Hồng Trần luyện tâm.
- Đại bá, ta lại thật ra muốn đi thư viện Thiên Phủ thử một chút.
Diệp Cầm Dao nói thẳng.
Diệp Tùy Phong lại một lần ngoài ý muốn, hắn vốn cho rằng, lấy tính cách của Diệp Cầm Dao là người khó đưa ra lựa chọn nhất.
- Vì sao?
- Vì khúc Hồng Trần của ta.
Diệp Cầm Dao nói:
- Trong kính hồng trần, ta đã trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện.
- Nhưng loại kinh nghiệm này, nhìn vào cho dù là chân thực, nhưng cuối cùng vẫn là hư ảo.
- Muốn hoàn thiện khúc Hồng Trần, ta nhất định phải đến thế giới chân chính, mới có thể làm được.
Diệp Tùy Phong giật mình, Diệp Cầm Dao, đã tìm ra một con đường tu luyện thuộc về mình.
Khúc Hồng trần, chính là nàng nói.
- Có thể.
Diệp Tùy Phong không có lý do gì ngăn cản, sau đó, hắn vừa nhìn về phía Diệp Khiêm.
- Còn ngươi?
Diệp Khiêm suy nghĩ, mở miệng nói:
- Ta muốn ở lại thành Vân Tiêu.
Mấy người khác, lập tức quăng tới ánh mắt kinh ngạc.
Ở thành Vân Tiêu thật rất khó tiến bộ.
- Ta không bỏ xuống được Tiểu Y bọn hắn.
Diệp Khiêm giải thích nói.
Tiểu Y chính là tiểu nữ hài hắn đã từng cứu kia, người nhà của nàng đều bị Lý Sanh Ca tàn nhẫn giết chết.
- Có lẽ… Trước kia bọn hắn nói rất đúng, ta chính là một viện trưởng.
Diệp Khiêm cười cười, nói:
- Cho nên, ta quyết định ở lại thành Vân Tiêu, xay dựng một thư viện, để bọn nhỏ muốn tu luyện, đều có thể đạt được cơ hội này.
- Viện trưởng, thì là viện trưởng đi, ta tiếp nhận cái tên này.
Diệp Khiêm nói đến rất thẳng thắn, thoải mái.
Hắn cũng đã tìm được mục đích của chính mình.
- Đi.
Diệp Tùy Phong khẽ vuốt cằm.
Diệp Long cười vỗ bờ vai của hắn:
- Buông tay mà làm, ta sẽ mãi đều ủng hộ ngươi.
- Chúng ta cũng ủng hộ ngươi, đừng đi quản những người khác thấy thế nào.
Diệp Hoàng cũng nói.
Diệp Khiêm nhìn bọn hắn, nặng nề gật đầu.
Bốn người đều có sắp xếp của mình, chỉ còn lại Diệp Hiểu Hiểu.
Diệp Tùy Phong nhìn về phía nàng ấy.
- Đại bá, ta cũng muốn…
- Không, ngươi không muốn.
Nàng chưa kịp mở miệng, Diệp Tùy Phong trực tiếp phủ định nói:
- Ta chuẩn bị ra ngoài du lịch một phen, ngươi có thể ở bên cạnh ta đi, đừng đi đâu cả.
Diệp Hiểu Hiểu lập tức sững sờ, trong đôi mắt thật to, tràn đầy ủy khuất.
- Dựa vào cái gì!?
- Yêu cầu của bọn hắn, ngươi đều đồng ý, ta thì không được.
- Đại bá, ngươi vì sao luôn đối đãi khác biệt như thế.
Nàng một bên tố khổ, một bên cứng rắn lau mấy giọt nước mắt.
- Bọn hắn?
Diệp Tùy Phong hừ một tiếng nói:
- Bọn hắn đều tìm được lý tưởng cùng khát vọng của chính mình, ngươi ngoại trừ chơi đùa quấy rối hồ nháo, còn biết làm gì?
- Ta…
- Mấy ngày trước, Vạn Bảo Các mất trộm, có phải là ngươi làm hay không?
Diệp Hiểu Hiểu im lặng.
- Cốc Vạn Tâm tắm rửa một cái, tất cả quần áo đều bị trộm đi, có phải là ngươi làm hay không?
Nàng lần nữa trầm mặc.
- Còn có Đậu Hoa kia, ban đêm ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại phát hiện chung quanh tất cả đều là heo, mình cũng bị vẽ thành đầu heo, có phải là ngươi làm hay không?
Diệp Hiểu Hiểu miết miệng:
- Nhưng ta cũng lập qua công lao nha!
- A, cái gì công, nói nghe một chút?
Diệp Tùy Phong sờ lên cằm.
- Hừ!
Diệp Hiểu Hiểu ưỡn ngực.
- Mấy ngày trước, thời điểm Diệp Hoàng tỷ tiêu diệt phản nghịch, ta đã một lần ngủ với hơn trăm người!
Diệp Hiểu Hiểu nói xong, mấy người khác kém chút cười phun.
Muội muội ngoan, lời như thế không thể nói ra nha!
Diệp Tùy Phong lắc đầu:
- Đi, tóm lại, ý nghĩ của ngươi cái nào cũng đừng nghĩ.
- Đi theo ta từ từ mài giũa một chút tính tình của mình, miễn cho về sau tạo ra tai hoạ.