Chương 115: Trưởng Lão Diệp Gia Xuất Quan
Năm người Diệp gia đều đi lên con đường thuộc về mình, chỉ có Diệp Hiểu Hiểu rất không hài lòng.
Chỉ có điều, nàng đúng thật là không biết mình đến cùng nên đi đường nào.
Nhìn mấy hậu bối trẻ tuổi hăng hái, trong lòng Diệp Tùy Phong tràn đầy vui mừng.
- Đúng rồi, tặng cho các ngươi một thứ.
Nói xong, Diệp Tùy Phong xèo bàn tay ra, bốn tiểu tháp linh lung xuất hiện trong tay hắn, chính là tháp Khởi Nguyên Vạn Vật.
Mấy ngày nay, hắn suy nghĩ sự phát triển của tương lai mấy người, thế là dành thời gian lại luyện chế ra thêm bốn tòa tháp Khởi Nguyên chín tầng.
Vô luận như thế nào, tài nguyên tu luyện ắt không thể thiếu.
- Tay.
Diệp Tùy Phong nói.
Mấy người đều ngoan ngoãn đưa tay ra.
Sau đó, Diệp Tùy Phong đưa ngón trỏ ra, điểm trong lòng bàn tay bọn hắn, qua một lát sau, lòng bàn tay mỗi người đều xuất hiện một chữ “Diệp” cực tinh xảo.
Đó là một không gian nho nhỏ.
Tiếp theo, Diệp Tùy Phong lần lượt bỏ tháp Khởi Nguyên vào.
- Tác dụng và phương pháp sử dụng của tháp Khởi Nguyên đều ở trong này, sau khi các ngươi trở về thì dần dần làm quen đi.
- Đúng, còn có cái này.
Sau đó, Diệp Tùy Phong lại lấy ra bốn chiếc nhẫn, cũng bỏ vào trong không gian ở lòng bàn tay bọn hắn.
- Đây là một chút linh thạch, coi như phí lên đường cho các ngươi ra ngoài lần này.
- Ở ngoài xông xáo, trong túi không thể thiếu tiền được.
Diệp Tùy Phong nói.
Mấy người gật đầu, thu tay mình lại.
Chỉ còn lại một móng bàn tay nhỏ, lúng túng lưu trên không trung.
- Ai?
Mặt mũi Diệp Hiểu Hiểu tràn đầy khó hiểu.
Diệp Tùy Phong liếc mắt nhìn nàng:
- Ngươi đi theo ta, còn sợ không có linh thạch sao?
Diệp Hiểu Hiểu cuối đầu xuống, trong lòng càng không ngừng mặc niệm.
- Quen là được rồi, quen là được rồi…
- Đi, đều trở về chuẩn bị một chút đi, nên đi thì đi, nên ở thì ở.
Diệp Tùy Phong nói.
Đến tận đây, con đường của năm người đã toàn bộ sáng tỏ.
Đi thư viện Thiên Phủ chỉ có một mình Diệp Cầm Dao.
Hi vọng mấy tiểu tử này đều có thể đi được càng xa trên đường của mình.
…
Trong một không gian màu đen kịt.
Bỗng nhiên, một luồng năng lượng cường đại bộc phát ra.
Ngay sau đó, hai viên minh châu xán lạn, xuyên phá hắc ám.
Sau khi ánh sáng ảm đạm, mới phát hiện, đó lại là một đôi mắt phát sáng.
- Ta cuối cùng… Cũng đột phá!
- Hoa!
Một vòng ngọn nến bỗng nhiên bị người nào đó thắp sáng, chiếu sáng không gian.
Nơi này, lại là một gian phòng rộng lớn, bốn phía toàn bộ đều là vách tường bằng đá xanh thật dày.
Ở chính giữa gian phòng, một nam nhân nhìn khoảng hơn năm mươi tuổi đang ngồi, hắn mặc một bộ tú bào bạch sắc rộng, phía sau tú bào có thêu một chữ “Diệp” màu vàng.
- Ba năm, còn nhanh hơn trong tưởng tượng của ta…
Người trung niên đứng dậy, một lớp tro bụi từ trên người hắn rơi xuống.
- Lý gia, Đường gia, các ngươi đã không thể khinh thường Diệp gia chúng ta!
Người trung niên mắt lộ ra tinh quang, tú bào vung lên, cánh cửa bằng đá xanh nặng nề từ từ mở ra.
Sau đó, hắn đi ra ngoài.
Khi hắn vừa đi ra khỏi cánh cửa thì lại kinh ngạc phát hiện, một người khác mặc quần áo giống như hắn cũng đứng ở nơi đó.
- Nhị ca?
Hắn nghi ngờ đi tới.
- Chấn Diệu?
Người kia xoay đầu lại.
Nếu có người Diệp gia ở đây thì nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, mặt mũi của hắn giống như đúc với Tam trưởng lão hiện tại của Diệp gia, Diệp Chấn Tông.
Mà người vừa đi ra kia chính là Nhị trưởng lão, Diệp Chấn Diệu.
- Ngươi cũng đột phá sao?
Diệp Chấn Tông kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy!
Vẻ mặt Diệp Chấn Diệu phấn chấn:
- Nhị ca, ngươi cũng đột phá sao?
- Ha ha, chúng ta cuối cùng cũng không cần lo lắng Lý gia và Đường gia nữa rồi!
Diệp Chấn Tông nhẹ gật đầu.
Ba năm trước đây, ba đại trưởng lão bọn hắn đồng thời bế quan, chính là muốn một lần đột phá cảnh giới Nguyên Anh, đánh vỡ địa vị bá chủ của Lý gia và Đường gia.
Hiện tại, rốt cục đã làm được!
Nhưng hắn lại ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an trong lòng.
- Nhị ca, ngươi sao vậy?
Diệp Chấn Diệu nghi ngờ hỏi.
Diệp Chấn Tông lắc đầu.
- Ta cũng không biết, chỉ là cảm giác, lần này thuận lợi đột phá Nguyên Anh, có chút kỳ quái.
Diệp Chấn Diệu cũng nhíu mày.
- Ngươi kiểu nói này, thật đúng là!
- Thật ra mấy năm qua này, ta vẫn luôn cũng không có dấu hiệu đột phá, nhưng ngay vài ngày trước, ta lại bỗng nhiên cảm nhận được một khí tức huyền ảo, thần hồn khuấy động, mới linh như tâm đến, thuận lợi đột phá.
Diệp Chấn Tông gật đầu nói:
- Ta cũng giống vậy.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn ra nghi hoặc từ trong mắt đối phương.
Sau một lát, Diệp Chấn Tông khoát tay nói:
- Được rồi, có lẽ là nơi này bỗng nhiên xảy ra linh động.
- Đi về trước đi, nhìn trong nhà bây giờ thế nào.
Diệp Chấn Diệu cười nói.
- Có đại ca ở đây, nhất định không thành vấn đề.
- Đúng, chúng ta không đợi A Tổ sao?
Ba đại trưởng lão, Diệp Chấn Tông, Diệp Chấn Diệu, còn có Diệp Trấn Tổ.
- Ngươi còn thật cho là chúng ta đều có thể cùng nhau đột phá, khi A Tổ bế quan mới là Kim Đan trung kỳ, hắn cũng chỉ là chán ghét tranh đấu thế tục thôi.
Diệp Chấn Tông cười một nói:
- Chúng ta đi trước đi.
Diệp Chấn Diệu nhẹ gật đầu, sau đó, cả hai người cùng nhau biến mất trong không gian.
…
Diệp gia.
Diệp Tùy Vũ ngồi trong thư phòng, đang phân phối sắp xếp tài nguyên cho gia tộc.
Bỗng nhiên, tâm thần hắn khẽ động, sắc mặt đại biến, trong nháy mắt nhảy ra ngoài cửa sổ.
Rất nhanh, hắn đã đi tới Diệp gia tổ.
Hai bóng người vừa lúc chậm rãi hiện ra.
- Cha, Tam thúc!
Diệp Tùy Vũ sững sờ, vội vàng khom người:
- Hậu bối Tùy Vũ, chúc mừng hai vị trưởng lão thuận lợi xuất quan!
Diệp Chấn Tông nhìn con của mình, trong mắt tràn đầy ý cười.
- Không tệ, không tệ, Tùy Vũ, tu vi của ngươi đã là Kim Đan hậu kỳ!
Trong lòng của hắn có chút ngoài ý muốn, nhớ đến người con thứ hai này của mình, trước lúc hắn bế quan chỉ là tu vi Trúc Cơ kỳ thôi.
Thật không ngờ, ba năm ngắn ngủi đã đột phá đến Kim Đan hậu kỳ!
Đây chính là có tài nhưng thành đạt muộn?
- Ha ha, ta đã nói rồi, gia tộc có đại ca chăm sóc, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề!
Diệp Chấn Diệu đi đến trước mặt Tùy Vũ, hỏi:
- Đại bá của ngươi đâu, nhanh nói hắn tới đón tiếp chúng ta, ha ha.