Chương 129: Vừa Rồi Ngươi… Nói Ai Là Phế Vật?
- Hoa Nhung ca, A Phấn rõ ràng đã đạt được tư cách này, kết quả tới gần tranh tài lại bị người xa lạ nào đó cướp mất, ta nhất định phải tìm các chủ đại nhân hỏi một chút!
Thiệu Đạt tức giận nói.
- Ngươi cho rằng Vạn Bảo Các là nơi ngươi muốn nói gì nói sao!?
Hoa Nhung nói tiếp:
- Quyết định lần này của Các chủ đại nhân, nhất định có đạo lý của mình, chúng ta nghe theo là được!
- Với lại, không phải hắn cũng đã nói là sẽ bồi thường tương ứng cho A Phấn sao?
- Bồi thường?
Thiệu Đạt cười lạnh nói:
- Có bồi thường gì quý giá hơn Thiên Thần dịch? Có lẽ còn có thể được Đại Thiên Thần chọn trúng chứ!
Lúc này, một người bên cạnh Hoa Nhung chợt cười:
- Được Đại Thiên Thần chọn trúng? Loại lời người si nói mộng này mà ngươi cũng nói được?
- Hoắc Nhất Ninh, ngươi…
- Ngươi không phải chính là ngại bị A Phấn loại, cho nên từ chỗ của hắn lừa gạt không được Thiên Thần dịch mà thôi.
Hoắc Nhất Ninh ngắt lời hắn.
Thiệu Đạt mặt âm trầm:
- A Phấn, là bạn thân của ta!
- Đúng, một cả ngày bị ngươi chiếm tiện nghi thôi, ngươi nghĩ rằng chúng ta đều mù à?
Hoắc Nhất Ninh mặt mũi tràn đầy trào phúng.
Thiệu Đạt nhất thời không nói gì, các vị đang ngồi ở đây đều không phải người ngu, chuyện ngày thường, bọn hắn đều nhìn thấy rõ ràng.
Lúc này, một nữ tử khác vuốt chủy thủ, cười nói:
- Nếu như thực lực của người mới tới này không yếu, không kéo chân sau chúng ta, ta ngược lại thật ra không có gì ý kiến.
- Làm sao có thể không kém?
Thiệu Đạt mở ra hai tay:
- Ta thăm dò được, người kia chính là thân thích của các chủ thôi, rõ ràng chính là đi cửa sau…
Bỗng nhiên, cửa chính gian phòng bị người gõ.
Sau đó, một cái đầu nho nhỏ với mái tóc dài màu đỏ tím từ ngoài ngó vào.
- Xin hỏi, nơi này là điểm tập hợp người dự thi của Vạn Bảo Các sao?
Chính là Diệp Hiểu Hiểu.
Sự xuất hiện của nàng làm trong phòng lập tức an tĩnh lại.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên mặt của nàng, có xem kỹ, có nghi hoặc, có hờ hững, cũng có ghét bỏ.
Dưới bầu không khí như thế này, cái đầu nhỏ của Diệp Hiểu Hiểu chậm rãi rụt trở về.
Một lát sau, lại lần nữa ngắm vào.
- Vậy không biết, Hoa Nhung có ở đây không?
Hoa Nhung lớn tuổi nhất đứng dậy:
- Ta chính là Hoa Nhung, ngươi là…
Diệp Hiểu Hiểu thở ra một hơi, cả thân thể đi vào gian phòng, sau đó lấy ra một lệnh bài, đưa cho Hoa Nhung:
- Là Giản gì đó… Đúng rồi, Giản Tinh Tuyền, hắn nói ta tới.
Mọi người nhất thời xác định, thì ra tiểu nha đầu này chính là người dự thi mới tới.
Nàng nhìn cũng quá nhỏ!
Xác định không phải đến diễn hài chứ?
- Ngươi chính là Diệp muội muội Diệp Hiểu Hiểu sao, ngươi bao nhiêu tuổi?
Hoa Nhung cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tuy nói dựa theo quy tắc, người dưới mười sáu tuổi đều có thể tham gia, nhưng gần như tất cả người xuất chiến đều mười sáu tuổi.
Dù sao ở cái tuổi này, kém một tuổi, thực lực và kinh nghiệm đều sẽ chênh lệch rất nhiều.
- Ta mười ba… Mười bốn tuổi!
Diệp Hiểu Hiểu nói.
Trong phòng, lập tức vang lên vài tiếng thở dài.
Nhỏ như vậy, tham gia Thần Tứ đại hội, không phải chính là đến tìm ngược sao?
Trận đấu này, thực lực tổng hợp đoàn thể cũng vô cùng quan trọng.
Người xuất chiến lần này của bọn hắn, khẳng định phải tiếp nhận áp lực rất lớn.
Thiệu Đạt thì nhún vai, nói:
- Ta nói rồi mà, nàng ta chính là đi cửa sau mới vào được!
- Hiện tại tốt, chúng ta đã mất đi một pháp sư Thiên Mệnh cấp 3, lại tới một phế vật nhìn đần độn như vậy, Đại hội Thần Tứ lần này, Vạn Bảo Các chúng ta đợi mất mặt đi…
Thiệu Đạt nói xong lại phát hiện sắc mặt người xung quanh đều trở nên cực kỳ quái dị.
Tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía bên cạnh hắn.
Thiệu Đạt cảm thấy có chút không hiểu thấu, đang chuẩn bị mở miệng đặt câu hỏi thì bỗng nhiên, một hơi thở nhẹ nhàng truyền đến bên tai.
Trong nháy mắt, con ngươi của hắn co rút nhanh, rùng mình!
Khó khăn quay đầu, chỉ thấy một đôi mắt lạnh lẽo, mang theo một chút lửa giận, hờ hững nhìn hắn.
Một thanh dao nhọn, mang theo hàn ý chống ở cổ họng của hắn.
- Vừa rồi ngươi… Nói ai là phế vật?
………
Chủy thủ lạnh lẽo kề trên cổ Thiệu Đạt, cảm giác đâm nhói càng ngày càng sâu, làm cho cả người hắn phát lạnh.
Một dòng máu đỏ sẫm chậm rãi theo cổ của hắn chảy xuống.
Người trong phòng đều sững sờ, không có ai nhìn thấy tiểu nữ hài nhìn chỉ có mười hai mười ba tuổi này đã đi bên cạnh Thiệu Đạt như thế nào.
Cũng không ai có thể nghĩ đến, nàng ra tay lại quả quyết như thế, mắt thấy cổ Thiệu Đạt đã bị rạch ra một vết máu.
Thiệu Đạt động cũng không dám động, ánh mắt nhờ giúp đỡ nhìn về phía Hoa Nhung ở bên cạnh.
- Diệp muội muội, đủ rồi.
Hoa Nhung thấp giọng nói, nếu vì vậy mà làm chết người thì hắn thân là đội trưởng cũng vì vậy mà thất trách trọng đại.
Nhưng, Diệp Hiểu Hiểu ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một chút, dao nhọn, chậm rãi di động.
- Thật đủ rồi! Hắn không phải cố ý nói như vậy!
Sắc mặt Hoa Nhung ngưng trọng, tiếp tục như vậy nữa, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn ra tay.
- Dối trá, hắn rõ ràng chính là cố ý.
Diệp Hiểu Hiểu khe khẽ hừ một tiếng, dao nhọn lần nữa lướt ngang.
Không khí trong phòng đã hạ xuống đến mức có thể đóng băng.
Khi dao nhọn còn cách đại mạch máu của Thiệu Đạt đã rất gần, Hoa Nhung và mấy người khác đã vận sức chờ phát động, chuẩn bị động thủ.
- Nha.
Bỗng nhiên, Diệp Hiểu Hiểu kinh hô một tiếng, dao nhọn biến mất khỏi tay, sau đó tự mình lo lắng đi qua bên cạnh.
- Suýt nữa quên mất, hắn không cho phép ta náo quá mức.
- Thật là phiền phức.
Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu ngồi xuống, âm thanh dịu dàng lại mang một ít hoạt bát, hình như vừa rồi chỉ là đang chơi mà thôi.
- Soạt!
Thiệu Đạt đột nhiên đứng dậy, một đường đụng vào mấy ghế, cũng như chạy trốn đến sau lưng Hoa Nhung.
Hắn ta lấy tay bưng bít lấy cổ, nhìn Diệp Hiểu Hiểu như không xảy ra chuyện gì, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, mồ hôi lạnh làm ướt quần áo, cả người đều đang run rẩy.
Vừa rồi, hắn ta thật cảm thấy sợ hãi tử vong!